Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 147: Phỏng Chừng Toàn Bộ Tế Bào Não Trong Đầu Ông Đã Chết Hết Rồi…

Chương 147: Phỏng Chừng Toàn Bộ Tế Bào Não Trong Đầu Ông Đã Chết Hết Rồi…
Cưa Máu không nói hai lời, đã cắn răng, nhanh chóng đứng dậy, trực tiếp muốn đẩy cửa đi thẳng ra bên ngoài.
"Phu nhân, cám ơn bà đã cho tôi ở lại nơi này suốt hai hôm qua, nhưng hôm nay, tôi phải đi rồi, nếu ngày sau có cơ hội, tôi lại đến báo ân cho bà!"
Trong giọng nói của ông ấy tràn ngập tức giận, nhưng ông ấy còn chưa kịp bước chân ra khỏi cửa, ngay khoảnh khắc bàn chân nọ nhấc lên, vô số sợi tơ đã “Hoa lạp lạp” mà trói buộc thân thể ông ấy tại chỗ.
"Ông đang phát điên cái gì thế hả? Thương thế của ông còn chưa được chữa khỏi, hiện tại ông đi ra ngoài, không phải là muốn chết sao?" Phu nhân con rối nheo mắt, trong tay túm một sợi tơ, nói: "Ngay lúc này, bên ngoài đều là Liệp Sát Giả đang lần theo tung tích của ông, tôi cam đoan ông vừa rời khỏi gian đình viện này, lập tức sẽ bị đám Khôi Lỗi Huyết Nhục bên ngoài xử lý."
Cưa Máu giận không thể nén mà dùng sức xé rách sợi tơ đang trói buộc mình, vẻ mặt đầy dữ tợn, nói: "So sánh với ở trong này ngồi chờ chết, còn không bằng lao lên chiến trường, sống mái với bọn chúng một phen! Hiệp hội Ma Nhân! Tôi nhất định phải bắt bọn họ nợ máu trả bằng máu!"
Ông ấy mở miệng rít gào.
Từng sợi tơ đang trói buộc trên người cũng từng sợi từng sợi một bị ông ấy bứt đứt.
Chỉ dựa vào phản ứng này thôi cũng đủ hiểu hiện giờ trong lòng ông ấy đang phẫn nộ đến mức nào.
Phu nhân con rối khẽ nhíu mày.
Cưa Máu luôn bình tĩnh lại có một ngày hóa thành kẻ lỗ mãng không kiềm chế nổi như vậy? Hiển nhiên là nội dung trong lá thư kia đã kích động ông ấy rồi.
Bà lập tức vươn tay, dùng một sợi tơ cuốn lá thư kia lại, chau mày bắt đầu đọc.
Mười mấy giây sau, phu nhân con rối đã xem xong lá thư trên tay rồi, hàng chân mày khẽ, bà chợt ngẩng đầu, nói: "Học trò của ông bị..."
Toàn thân Cưa Máu run rẩy, ông cắn răng, từng đường mạch máu trên người không ngừng nổi gồ lên, từ bên trong đôi mắt huyết hồng chảy xuống một vệt chất lỏng đục ngầu, nóng bỏng.
"Là kẻ làm thầy như tôi gây nên tội. Nếu tôi sớm biết đó là một cái bẫy, lẽ ra tôi phải nhanh chóng đưa nó đến một nơi an toàn mới đúng!"
Ông ấy trừng to mắt như muốn nứt ra, cảm xúc gần như đã hỗn loạn, không khống chế được.
Ngay trong nháy mắt này, ông ấy lập tức tưởng tượng ra hình ảnh đứa học trò của mình đang khó nhọc viết phong thư kia.
Hắn - dưới tình huống vết thương dày đặc, thân thể không trọn vẹn, cả người không ngừng đổ máu, cái đầu sắp vỡ toang, dùng nghị lực lớn lao, gian nan cầm lấy cây bút, run rẩy mà viết xuống phong tuyệt bút này gửi cho một người thầy không làm tròn trách nhiệm như ông.
Ông còn lờ mờ trông thấy hai giọt lệ đã khô cạn trên bức thư kia.
Hiển nhiên, ở thời điểm hắn viết nên phong thư này, khóe miệng đang yếu ớt nỉ non, vừa đổ máu, vừa rơi lệ cầm bút.
Đó là hình ảnh đáng thương tới cỡ nào! Bất lực tới cỡ nào!
Ngay giây tiếp theo, trong đầu Cưa Máu lại xuất hiện hình ảnh hai người bọn họ sớm chiều ở chung trong suốt hai năm vừa qua.
Tuy bình thường, ông ấy cực kỳ ít nói, vẻ ngoài luôn nghiêm trang, hầu như không chia sẻ gì nhiều ngoài dặn dò hắn cái này, sai bảo hắn cái kia, nhưng cái gọi là một ngày làm thầy cả đời làm cha… vẫn khắc sâu trong lòng ông ấy.
Tình thầy trò kia tuyệt đối không gạt bỏ đi được.
"A!!!!"
Cưa Máu cực kỳ kích động mà ngửa mặt lên trời rít gào.
"Hiệp hội Ma Nhân! ! Hôm nay các ngươi giết đồ nhi của ta! ! Ngày mai ta chắc chắn sẽ giết các ngươi! Cưa Máu thề không đội trời chung với các !"
Ba ba ba ——
Từng sợi tơ vẫn đang trói buộc trên người ông ấy lại không ngừng đứt đoạn.
Mắt thấy Cưa Máu sẽ không khống chế được mà nổi giận lao ra ngoài, phu nhân con rối cắn răng, lại triệu hồi thêm càng nhiều sợi tơ khác, gắt gao áp chế ông tại chỗ.
"Ông cứ bình tĩnh một chút trước đã! Dù hiện giờ ông đi ra ngoài cũng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì đâu!"
"Hơn nữa tôi cảm thấy trên lá thư này có vấn đề!"
Cưa Máu cắn răng, từng giọt nước mắt thật lớn không ngừng “Tách tách tách” nhỏ xuống đất, ông ấy đau đớn rít gào: "Đó là chữ viết của học trò tôi! Không thể giả bộ được, bà cho rằng ngay cả chữ của đứa con ngốc nhà mình tôi cũng không nhận ra sao? !"
Phu nhân con rối cũng nóng nảy, bực bội nói: "Ông đừng để nội dung lá thư này làm cho cái đầu mụ mị!"
"Tôi hỏi ông, ông đã nhìn thấy kẻ nào sắp chết rồi, còn tỉnh táo viết ra một đống dấu ba chấm vào đúng vị trí nội dung mang cảm xúc, làm người ta rung động tâm can như thế không? !"
"..."
"..."
Đại sảnh tạm thời trở nên yên tĩnh.
Phu nhân con rối đỡ trán, hít sâu một hơi, ném lá thư tới nói: "Tôi lại hỏi ông, một người sắp tan vỡ rồi, còn có thể lưu loát viết cho ông xem một đoạn văn chương đầy mùi than thở khóc lóc như quảng cáo thế này? Ông đó, mau động não giùm tôi nha!"
Bà ấy nói xong, lại bực bội đi qua, dùng quyền “Ba ba ba” giáng xuống mười mấy đấm vào đầu Cưa Máu
Phu nhân con rối không nhịn được, lại chỉ vào lá thư kia, thở hổn hển nói: "Ông lại nhìn chữ nghĩa trên lá thư kia đi? Có phải rất rõ ràng hay không? Thậm chí là mỗi một dấu chấm câu cũng tròn xoe, đúng kiểu, có giống chữ do một người sắp tắc thở viết nên hay không? Nhìn kỹ chưa? Đây tuyệt đối là chữ được viết trong thời điểm hắn vô cùng ung dung thư thái!
"Được rồi, chúng ta không nói đến chuyện này vội. Ông lại nhìn xem, có người nào gần chết mà..."
Bà ấy nói đến đây, lập tức “Ba” một tiếng lật ngược tờ giấy viết thư lại, chỉ vào vẻ mặt "°(°ˊДˋ°)°" được Lâm Ân dùng bút vẽ lên, bực bội nói: "Còn đủ sức vẽ cho ông xem cái gương mặt thê thảm này?"
Cưa Máu kinh ngạc há to miệng, một câu cũng nói không nên lời.
Phu nhân con rối hít sâu một hơi, tới lúc này bà mới vỗ tay, triệt tiêu bó sợi tơ đang trói chặt người Cưa Máu lại, đi về phía chiếc ghế gần đó, nói: "Ngu xuẩn, cái đầu vẫn ngốc như ngày đó. Phỏng chừng toàn bộ tế bào não trong đầu ông đã chết hết rồi, chỉ còn lại một đống cơ bắp thôi."
Cưa Máu nặng nề bò lên, cầm lấy lá thư trong tay, do dự hỏi: "Bà muốn nói, học trò của tôi chỉ muốn trêu chọc tôi? Còn trên thực tế, hắn cái rắm cũng không bị?"
Phu nhân con rối đỡ trán, nói: "Cái rắm cũng không có thì chưa xác định được, nhưng đúng là hắn có gặp phải một chút nguy cơ, đương nhiên, mọi chuyện không thảm như hắn viết trong lá thư ấy đâu."
"Nếu ông không tin, có thể vào Thị Giới nhìn xem, nếu hẻm Du Hồn thật sự biến mất rồi, khẳng định là sẽ có người thảo luận trên Thị Giới!"
Bà ấy nói xong, lại tiện tay ném cho Cưa Máu một viên Đá Thị Giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận