Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 732: Công Phu Miệng Lưỡi!

Chương 732: Công Phu Miệng Lưỡi!
Chương 732: Công Phu Miệng Lưỡi!
nguồn tại truyenyy.pro
Có thể nói, dưới loại công kích dày đặc như thế, không cần biết mục tiêu là tồn tại như thế nào, cũng bị nó bắn thành cái sàng chỉ trong nháy mắt.
Nhưng Lâm Ân phía đối diện chỉ khẽ nhếch khóe miệng lên, vẫn một mực đứng ở nơi đó, không hề động đậy, như đang ngẩn người, hoặc là hắn không hề có ý định trốn tránh.
Sau đó, không ngoài dự kiến, chùm hạt căn bản mỗi giây bắn ra mấy ngàn luồng ấy, vẫn không có một luồng nào có thể lưu lại dấu vết ở trên người Lâm Ân.
Hắn giống như đứa con của thiên mệnh, mang theo buff vận may tuyệt đối, không phải chịu bất cứ thương tổn nào vậy, thậm chí có một chùm sáng đã chuẩn bị bắn thẳng vào mi tâm của Lâm Ân rồi, vẫn vòng đi nơi khác, tránh né người hắn với một góc độ cực kỳ bất thường, trái với logic.
Bên trong cơn mưa hạt cơ bản năng lượng cao dày đặc nọ, Lâm Ân chỉ khẽ mỉm cười, nâng chiếc kính một mắt của mình lên, nhìn về phía cô gái máy móc đối diện kia, thản nhiên nói: "Đừng lãng phí sức lực nữa, thưa tiểu thư mỹ lệ. Cô không bắn trúng tôi đâu."
"Tuy tôi vốn không phải đối thủ của cô, nhưng ở thời điểm mấy người nhìn thấy bộ trang phục trên người tôi, lẽ ra mấy người nên biết tôi chính là Dịch Y, cũng là người chuyên đi gieo rắc nguyền rủa rồi. Cho nên … trong tay tôi có một chút năng lực nguyền rủa như vậy, chẳng phải đó là chuyện rất đỗi bình thường sao?"
Huyễn Tưởng Màu Bạc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, sát ý trong mắt càng trở nên rõ ràng hơn.
Lâm Ân dịu dàng nói: "Cô đừng nhìn tôi như vậy, bởi vì tất cả những chuyện này đều do cô tự tìm lấy mà thôi. Từ trên mặt đất, các cô một mực đuổi giết tôi xuống tới mấy ngàn mét dưới lòng đất, các cô siêng năng cũng làm lòng tôi vô cùng cảm động. Mà nói thật, đã có vài lần, chỉ thiếu chút nữa thôi, tôi đã bị mất người giết chết rồi."
"Nhưng mà hiện tại..."
Khóe miệng Lâm Ân khẽ nhếch, hắn ung dung tiến thêm hai bước về phía trước. Loại khí trường quỷ dị tà ác trên người chậm rãi phân tán ra xung quanh, làm hắn, thoạt nhìn giống hệt một đại nhân vật phản diện đến từ vực sâu bên dưới.
Quỷ quyệt!
Mạnh mẽ!
Nhưng tại thời điểm Trái Trái trừng lớn hai mắt, trong lòng cho rằng hắn lại muốn phát biểu một bài diễn thuyết đầy tính làm màu của bản thân, thì đột nhiên Lâm Ân (? ? ? )? lại ngơ ngác dùng tay móc vào mũi mình, nói: "Giận quá à nha, tiểu thư máy móc có trí tuệ, cô lại không đánh trúng tôi rồi! Phải làm thế nào mới tốt đây ~ đúng là hao tâm tổn trí mà!"
"Oa ha ha ha ha!"
Sau đó, Lâm Ân vẫn đứng tại chỗ, trực tiếp chống tay vào eo, vô cùng đắc ý ha ha phá lên cười với cô gái máy móc phía đối diện.
Bởi vì nụ cười này quá mức càn rỡ, quá mức kiêu ngạo, khiến cho người khác chỉ cần liếc mắt nhìn một cái thôi, trong lòng cũng sinh ra một loại xúc động muốn tiến lên đánh chết hắn.
Huyễn Tưởng Màu Bạc kia cũng vậy. Cô ta cũng lập tức bị nụ cười nhạo với tư thế kiêu ngạo quá độ kia kích thích, khiến một loại dao động phẫn nộ trực tiếp trào dâng bên trong đôi mắt vốn lạnh như băng kia.
Bởi vì với Huyễn Tưởng Màu Bạc, loại hành vi buông thả bản thân để chính mình tự do thao túng và bỡn cợt người khác bằng những ngôn từ trần trụi, mà không thèm che giấu như vậy của hắn, cũng tương đương với hắn đang tiến hành hung hăng chà đạp lên tinh thần của cô ta ngay trước mặt chính chủ là cô ta đây.
(Đơn giản là chỉ thẳng vào mũi người khác, rồi nói “Mày là đồ vô dụng.” Kiểu đó đó ~( ̄▽ ̄)~)
【 đinh! Giá trị phẫn nộ của Huyễn Tưởng Màu Bạc đối với ngươi +1】
【 đinh! Giá trị phẫn nộ của Huyễn Tưởng Màu Bạc đối với ngươi +1】
"Làm sao bây giờ? Làm thế nào mới tốt đây? ~( ̄▽ ̄)~ Là tiếp tục dùng khẩu súng bắn tỉa hạng nặng kia tới biubiu bắn thẳng vào người tôi, hay là dùng một con dao nhỏ vù vù tới chém? Hình như mấy biện pháp này đều vô dụng cả? ~ "
"Cô có cần tôi chấp cô hai tay hai chân, trực tiếp ngồi ở chỗ này nhắm mắt lại cho cô bắn hay không? Ai nha! Sao tôi lại quên chứ? Có vẻ như chuyện này không quá khả thi đâu, bởi vì ngay cả khi tôi ngồi bất động, tiểu thư cô cũng không bắn trúng được tôi~ "
"Giận thật à nha, giận thật rồi đó, rõ ràng mục tiêu bị đuổi giết đang ở gần trong gang tấc, vậy mà mình lại bị người ta hung hăng mà đùa bỡn. Nhưng điều khó chịu nhất chính là… bản thân chỉ có thể chịu đựng mà không làm gì được đối phương. Ây cha, chỉ cần nghĩ thoáng qua một cái thôi cũng khiến người ta vô cùng phẫn nộ rồi!"
"(~ ̄▽ ̄)~ làm sao bây giờ ~ làm sao bây giờ đây ~ không còn cách nào khác đâu! Tôi cũng thấy bất đắc dĩ lắm, ha ha ha ha!"
【 đinh! Giá trị phẫn nộ của Huyễn Tưởng Màu Bạc đối với ngươi +2】
【 đinh! Giá trị phẫn nộ của Huyễn Tưởng Màu Bạc đối với ngươi +3】
【 đinh! Độ vui sướng của Lâm Ân +1】
【 đinh! Độ vui sướng của Lâm Ân +1】
Lâm Ân ở bên kia trực tiếp buông thả bản thân tới đùa bỡn cô gái máy móc phía đối diện, thậm chí người bên ngoài còn có thể nhìn thấy vô số những cái bong bóng thoại một mực bay lên trên đỉnh đầu hắn, có vẻ như những lời trêu chọc rác rưởi đã kéo đầy rồi.
Đúng là hoàn toàn buông thả mà!
Đám người Trái Trái đứng ở xa xa, có chút mờ mịt và trống rỗng nhìn khung cảnh vốn rất bình thường lại chẳng hiểu vì sao mà trở nên cực kỳ không hài hòa trước mắt.
Tới cuối cùng, Hắc Huyền Nguyệt thực sự không đành lòng nhìn thẳng nữa, đành phải xoay đầu qua, hỏi: "Trước kia hắn vẫn cư xử như thế sao?"
Trái Trái vươn tay đỡ trán, (? ? ? ) nói: "Ở thời điểm hắn đặc biệt kiêu ngạo sẽ biểu hiện như vậy, cho nên không cần biết là khi nào, giá trị cừu hận của hắn luôn bị kéo đến max."
Rõ ràng đây là đắc ý đến không khống chế được mình mà!
Nhưng đối chiếu với tính cách tà ác thường ngày của hắn, xảy ra loại tình huống này cũng là điều dễ hiểu.
Xét cho cùng, vất vả lắm hắn mới tìm được một cơ hội như vậy, đương nhiên phải điên cuồng châm biếm phía đối diện một phen rồi, có lẽ bản thân không đánh thắng được đối phương, nhưng công phu miệng lưỡi không thể thua kém được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận