Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 198: An Bình, Thanh Thản, Vô Lự Vô Ưu!!!

Chương 198: An Bình, Thanh Thản, Vô Lự Vô Ưu!!!
【 đinh! Thành tựu cấp sử thi "Bạn thân của căn nguyên" đã thành công tiến cấp thành "Bạn cực thân của căn nguyên", ngươi đạt được kinh nghiệm cơ sở 500】
【 bạn cực thân của căn nguyên 】: thành tựu cấp sử thi giai đoạn hai, tại thời điểm độ tin cậy của sinh vật cấp căn nguyên đối với ngươi vượt qua mức 100, độ hảo cảm của đối phương đối với ngươi cũng vượt qua mức 500, mỗi lần đạt được độ tin cậy có xác suất nhỏ hoàn thành tiến cấp thành tựu. Dấu hiệu này cho thấy ngươi đã chiếm được tình bạn chí thân của một sinh vật căn nguyên trong thế giới hắc ám, ngươi đạt được thuộc tính gia tăng vĩnh cửu: Toàn bộ thuộc tính +20, độ hảo cảm của Tiểu Tiểu đối với ngươi +50.
【 đinh! Mở khoá giá trị ái mộ! 】
【 giới thiệu: Rốt cuộc là tiếp tục gia tăng tình hữu nghị và độ tin cậy giữa hai bên, hay là phát triển theo một phương hướng cao hơn, đây là một ngã rẽ. 】
(Từ ái mộ này nó có khá nhiều nghĩa, có thể là hâm mộ, yêu thương, sùng bái, tôn thờ… nên mình giữ nguyên)
Lâm Ân: "???"
Ngay tại thời điểm Lâm Ân còn đang ngây người suy nghĩ, chưa kịp phản ứng lại, Tiểu Tiểu đã không thể kiếm nén niềm vui sướng trong lòng mình, cô bé vui vẻ vươn đầu lưỡi tới, tỏ ra vô cùng, vô cùng thân thiết mà liếm liếm Lâm Ân như một con mèo nhỏ.
Sàn sạt ——
Sàn sạt ——
"Rất thích bác sĩ! Bác sĩ thật lợi hại! Ô ô ô —— thật sự, thích ghê gớm đi!"
(๑>︶<) و
Chỉ vẻn vẹn là vài cái liếm, Lâm Ân đã bị liếm đến ướt sũng.
Hiển nhiên, tuy đã tạm thời tái hiện lại hình dáng trước kia, nhưng Tiểu Tiểu đã làm quái vật nhiều năm như vậy, đã quen với cách biểu đạt tình cảm thân thiết của mình thông qua quá trình liếm liếm rồi, vẫn không thể thay đổi được.
Mà Lâm Ân cũng khá bất ngờ, hóa ra hình dáng trước kia của cô bé lại khả ái như vậy.
"Chờ một chút! Chờ một chút! Tiểu Tiểu, đừng liếm nữa! Cô nghe tôi nói trước đã..."
Sàn sạt ——
"Ướt rồi! Cả người tôi đều ướt rồi! Trên người tôi rất bẩn đó! Đều là tro bụi!"
Sàn sạt —— sàn sạt ——
"Sao càng ngày càng liếm hăng hơn vậy?"
Sàn sạt sàn sạt sàn sạt ——
"..."
Ở phía xa xa, cái đầu Thái Thản và cái đầu Vu Thần cùng song song đứng ở nơi đó, ngơ ngác nhìn một cảnh tượng vừa phát sinh trước mặt, những vết thương để lại trên đầu sau trận đại chiến máu tanh vừa rồi, cũng đang khép lại nhanh chóng dưới tác dụng của nguyền rủa.
"Đây là... Nữ nhi... của chúng ta?" Cái đầu Vu Thần nỉ non nói.
Và thời khắc này, cái đầu Thái Thản vốn luôn nổi giận đùng đùng cũng hiếm hoi mà mất đi phẫn nộ, chỉ biết ngây dại, khẽ nhúc nhích đôi môi, nhìn chằm chằm vào hình bóng bé nhỏ quen thuộc trong ký ức, lại đột nhiên hiện hữu ở nơi này, hồi lâu cũng không nói nên lời.
Trong nháy mắt kia, giữa đại não vốn cuồng loạn, rối ren, lại một lần nữa hiện ra cảnh tượng chiến bại lúc trước.
Khi ấy, giữa lửa thiêu và tro tàn, giữa tai họa đã đốt rụi cả tộc quần bọn họ, ông ấy chỉ biết trơ mắt nhìn nữ nhi bé bỏng của mình vốn đang say ngủ, lại bị âm thanh khủng khiếp bên ngoài làm mờ mịt tỉnh giấc, rồi ngay sau đó, bị bè lũ địch nhân chém rơi đầu...
Mà lúc ấy, ông đang đứng rất gần...
Ông đã điên cuồng lao tới, nhưng bất lực.
Tại một khắc cuối cùng kia, ông vẫn không thể cứu được tánh mạng của nữ nhi mình...
Mà ở thời điểm đó... rõ ràng con bé còn nhỏ như vậy, rõ ràng con bé không hề liên quan gì tới cuộc chiến tranh kia.
Chính cơn phẫn nộ bùng lên vào khoảnh khắc ấy, đã trở thành nguồn gốc nguyền rủa khiến cho ông điên cuồng suốt ba ngàn năm qua.
Phần lớn thời gian, tâm trí ông đều chìm trong hỗn loạn.
Bởi vì chỉ cần tỉnh táo lại, nhìn thấy nữ nhi vẫn ngây thơ như ngày nào, nhìn thấy ánh mắt đầy vui tươi thuần túy ấy, ông sẽ nhớ đến tai họa năm đó, sẽ nhớ đến thanh đao đầy máu tươi, lạnh lùng chém xuống kia…
Dường như, ông vẫn luôn sống trong cái đêm chiến hỏa bay tán loạn nọ, khiến cho ba ngàn năm đã trôi đi rồi, nhưng trong lòng người cha khốn khổ này vẫn một mực tồn tại chấp niệm. Ông không chịu nhìn thẳng vào hiện tại, không chịu thừa nhận chuỗi hành trình ba ngàn năm tại địa ngục kia, cũng như không chịu thừa nhận thời gian đã trôi đi...
Bởi vậy ở trong ký ức của ông, nữ nhi vẫn là bé con năm tuổi, vẫn là tiểu hài tử hiểu chuyện, mỗi khi thức dậy vào buổi sáng sẽ nhảy nhót lao tới, vô cùng thân thiết gọi ông một tiếng “Phụ thân” ...
Thời khắc ấy, bên trong đôi mắt hỗn loạn to bằng cả gian phòng ở của ông, lại chảy xuống hai hàng lệ nóng bỏng.
Thậm chí cả nước mũi cũng phun ra.
"Là ảo giác ư?"
Đúng vậy.
Nhất định là ảo giác.
Nhất định là nguyền rủa mang đến hỗn loạn, khiến cho ý chí trong đầu lại một lần nữa trở nên mơ hồ không rõ.
Nhưng nếu khung cảnh trước mắt này thực sự có thể duy trì, thì ông tình nguyện vĩnh viễn cũng không cần tỉnh táo lại, vĩnh viễn sống bên trong hỗn loạn do nguyền rủa mang đến này cũng được.
Mà có vẻ như cảm nhận được khí tức của bọn họ, tiểu Loli như ngọn núi nhỏ đang nâng Lâm Ân lên, không ngừng cọ cọ, lại đột nhiên giật giật lỗ tai, rồi nghi hoặc mà xoay đầu qua, nhìn thẳng vào hai cái đầu khổng lồ, còn đứng ngây ra đó
Ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm vào nhau, cái đầu Thái Thản và cái đầu Vu Thần đều run rẩy, thậm chí cả hô hấp cũng ngừng lại.
Cũng chính thời điểm này, đôi mắt của tiểu Loli tóc vàng ấy lập tức trở nên sáng ngời.
Tựa như điểm sáng nhất vừa mới xuất hiện.
"Cha! Mẹ!"
Tiểu Tiểu nhanh chóng đứng bật dậy, rồi vừa ôm Lâm Ân vừa vui vẻ tung tăng, nhảy về phía bọn họ, “Lạch cạch lạch cạch”.
Tại thời điểm nghe được cô bé gọi hai tiếng này, cái đầu Thái Thản và cái đầu Vu Thần đều run rẩy không ngừng, nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống.
"Nữ... Nữ nhi..."
Ngay sau đó, Tiểu Tiểu vui vẻ nhảy đến ôm chặt hai cái đầu kia, rồi từ từ nhắm mắt lại, áp khuôn mặt mình vào khuôn mặt của bọn họ.
Giống như trong nháy mắt này, cả nhà bọn họ đã trở lại thời quá khứ của rất nhiều, rất nhiều năm trước kia, hoặc là đã sống lại bên trong miền ký ức quá đỗi xa xôi, mà đến tận thời điểm này, bản thân cũng mơ hồ không còn nhớ rõ nữa.
Cảnh tượng mà mỗi ngày đều sẽ xuất hiện…
An bình, thanh thản, vô lự vô ưu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận