Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 527: Một Câu Chuyện Ngụ Ngôn Sâu Sắc…

Chương 527: Một Câu Chuyện Ngụ Ngôn Sâu Sắc…
Nhưng vẻ mặt của Lâm Ân vẫn nghiêm túc như trước.
Hắn suy nghĩ một lát, sau đó lại dặn dò y tá tạm thời đẩy cái giường có vị Goblin nữ tính kia qua một bên, rồi dùng ánh mắt đầy suy tư liếc nhìn làn da đen thui của Goblin kia một cái, hỏi: "Có một vấn đề tôi rất muốn hỏi anh một chút, không biết anh có tiện trả lời hay không."
Goblin kia lập tức hỏi: "Là vấn đề gì vậy?"
Lâm Ân lặng lẽ sắp xếp ngôn ngữ một chút, cuối cùng có chút suy tư nói: "Xin hỏi màu sắc làn da của tộc quần các anh đều là màu đen sao?"
Goblin kia thoáng sửng sốt một giây, ngay sau đó đã lập tức ( ̄▽ ̄)/ nói: "Đương nhiên rồi! Bác sĩ, cậu cứ nói đùa, nếu màu da của Goblin hắc ám không phải màu đen, chẳng lẽ có thể biến thành màu sắc khác sao? Chúng tôi đời đời đều là màu đen đó!"
Lâm Ân có chút do dự nói: "Vậy… nếu là trường hợp đặc biệt khác thì sao? Ví dụ như đỏ cam lục xanh lam chẳng hạn..."
Goblin kia lập tức bật cười, cười đến nước mắt cũng chảy ra, gã ôm lấy cái bụng của mình (ノ  ̄▽ ̄) nói: "Bác sĩ đừng nói đùa, đây là trường hợp không thể xảy ra được, huyết thống của chúng tôi đều rất thuần khiết, nhưng xung quanh bộ lạc của chúng tôi lại có những bộ lạc Goblin với màu da khác, bình thường, những bộ lạc Goblin chúng tôi đi lại với nhau rất thân thiết."
"Lấy ví dụ như lần trước, mấy người anh em tốt thuộc bộ lạc khác xung quanh, biết hôm nay tôi sẽ trở về, bởi vậy từ lúc trời còn chưa sáng, bọn họ đã xếp hàng đợi tôi ở ngay ngoài cửa nhà rồi, sau đó ai nấy đều mở miệng gọi đại ca khiến trong lòng tôi cũng phải ngượng ngùng đó!"
Lâm Ân (? Д? )!
Hồi lâu sau, Lâm Ân đưa mắt nhìn vị Goblin còn đang cao hứng phấn chấn ngay trước mặt mình, lại quay đầu nhìn thoáng qua cô vợ với vẻ mặt thẹn thùng đang nằm trên chiếc giường ở gần đó, hắn không khỏi hít sâu một hơi, vươn tay xoa xoa huyệt Thái Dương của mình.
"Chờ tôi một chút, đợi tôi đi nói tỉ mỉ với anh về chuyện thuốc an thai."
Lâm Ân nhắm mắt lại, nhanh chóng mở miệng dặn dò nhóm y tá xung quanh, sau đó vội vã nhờ người ta sắp xếp giùm mình một căn phòng riêng, cam kết chỉ chiếm dụng chừng vài phút là xong thôi.
...
Vài phút sau, Goblin kia gõ gõ cửa phòng.
Trong cửa truyền đến giọng nói của Lâm Ân: "Mời vào."
Goblin kia vẫn đang đắm chìm trong niềm vui sướng vừa nhận được, cũng đúng thôi, gã sắp là ba ba của năm đứa nhỏ kháu khỉnh đáng yêu mà, ( ̄︶ ̄) sau đó vui vẻ hãnh diện đẩy cửa đi vào trong phòng, nói: "Bác sĩ, tôi đã đến đây rồi, chuyện thuốc an thai, chúng ta có thể bàn bạc ở bên ngoài mà, sao còn phải..."
Nhưng ngay khi gã vừa tiến một bước vào trong đó, nhìn thấy bộ quần áo Lâm Ân đang mặc trên người, vẻ mặt lập tức trở nên sửng sốt.
Chỉ thấy Lâm Ân đang nghiêm chỉnh ngồi ở chỗ kia, hai mắt nhắm lại, về tổng thể cũng không có gì khác với trước đó, nhưng vẫn có một khác biệt rất lớn, đó là vào giờ phút này, hắn đã thay một bộ trang phục khác, với áo khoác màu xanh lá, quần màu xanh lá, áo lót ngực màu xanh lá, còn đội cả một chiếc mũ màu xanh lá nữa.
"Mau tới đây ngồi đi." Vừa thấy đối phương bước vào, Lâm Ân lập tức mở mắt ra, mỉm cười lễ độ mà vươn tay tới, ý bảo vị Goblin kia hãy ngồi xuống chiếc ghế dựa trước mặt đi.
Goblin kia ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tạo hình quái dị của Lâm Ân, sau đó đi qua ngồi xuống ghế hỏi: "Bác sĩ, sao đột nhiên cậu lại thay quần áo? Còn chuyển thành một bộ màu xanh biếc như vậy?"
Lâm Ân khẽ đẩy đẩy vành mũ màu xanh lá, để lộ ra chiếc găng tay cũng có màu xanh lá, thoáng hít sâu một hơi, sau đó buồn bã nói: "Chuyện này ư? Ừm… nó đề cập đến một chút đạo lý đặc thù, liên quan tới xã hội học, quan hệ nam nữ học cùng với ám chỉ học. Nếu anh muốn tiến thêm một bước đi nghiên cứu về nó, tôi có thể nói chuyện với anh một phen."
Goblin kia cười ha hả mà xoa xoa đầu, nói: "Thật không hổ là Dạ Y tiên sinh, quả nhiên phương diện tri thức vô cùng phong phú, hoàn toàn khác biệt với những kẻ quê mùa chúng tôi."
Lâm Ân nhẹ nhàng khụ khụ hai cái, sau đó nhắm mắt nói: "Đương nhiên rồi. Nhưng không vấn đề gì, ừm… tôi gọi anh đến đây là có chuyện, an thai chính là đề tài chủ yếu, nhưng trước đó, tôi còn muốn chia sẻ với anh một câu truyện ngụ ngôn nho nhỏ, không biết anh có hứng thú hay không?"
Goblin kia sửng sốt nói: "Truyện ngụ ngôn ư?"
Lâm Ân nhắm mắt lại, dựng một ngón tay lên, nói: "Ừm, là như vậy, nó là một câu chuyện ngụ ngôn có từ xa xưa, vốn đến từ thế giới kia của tôi. Tuy có khá là lâu rồi, nhưng ý nghĩa cực kỳ sâu sắc. Nó nói về..."
"Trước kia có một đôi vợ chồng, người chồng vốn là thương lái, thường xuyên ra ngoài, còn vợ của anh ta lại là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, biết thêu thùa may vá, còn có tay nghề cực kỳ giỏi giang!"
Goblin kia mở to hai mắt nhìn hắn, gật gật đầu lắng nghe.
"Vốn dĩ, hai người bọn họ sống vô cùng hạnh phúc hòa thuận." Lâm Ân nhắm mắt nói: "Nhưng không, đột nhiên có một ngày, một anh chàng bán vải lại đến với người phụ nữ kia. Hai người bọn họ chờ cho đến lúc người chồng tội nghiệp ấy rời khỏi nhà, là ta pằng ngươi, ngươi pằng ta, pằng đến tối tăm mặt mày, pằng đến trời trăng thất sắc!"
Goblin kia trố mắt nhìn hắn, tốc độ gật đầu lại nhanh hơn vài phần.
Lâm Ân vẫn giữ biểu cảm buồn bã liếc mắt nhìn đối phương, nói: "Sau đó thì sao? Sau đó, bọn họ cứ nhân cơ hội người chồng không ở nhà, là liên tục pằng pằng như vậy, pằng liên tục, một ngày một đêm..."
Goblin kia kinh ngạc hỏi: "Vậy mà bọn họ cũng chịu nổi sao?”
Lâm Ân vươn tay lên, vội vàng cắt ngang câu hỏi của gã, lại nhắm mắt nói: "Anh đừng tùy tiện đặt câu hỏi về cảm nhận giùm nhân vật không phải của anh, anh hãy nghe tôi nói xong trước đã."
Goblin dùng sức gật đầu.
Lâm Ân khụ khụ hai tiếng, hắng giọng, liếc mắt nhìn đối phương, trong lòng nổi lên một chút cảm xúc, tiếp tục nói: "Nhưng về sau này, người chồng kia đã trở lại, hơn nữa anh ta còn ở nhà một lần tới vài tháng thời gian, khiến cho người bán vải ấy vô cùng sốt ruột, ngày đêm bồi hồi, lòng nóng như lửa đốt, chỉ là… thực sự không tìm được cơ hội nào cả. Mãi về sau, khi anh ta thật sự không nín được nữa, mới lén lút tiến vào nhà nọ lúc đêm tối, chuẩn bị đi tìm vợ của người chồng kia..."
Goblin kia kinh hãi hỏi: "Không phải lại làm cả đêm nữa chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận