Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 870: Tiến Vào Thành Nguyền Rủa!

Chương 870: Tiến Vào Thành Nguyền Rủa!
nguồn tại apptruyen
Nghe được câu nói này, hai mắt Miêu Miêu lập tức trở nên sáng ngời, cô bé vội vàng nói: "Nghĩa là… chủ nhân đồng ý để Miêu Miêu ở lại rồi sao?"
Lâm Ân: "..."
Miêu Miêu lập tức vui sướng hô to một tiếng, lại ùa tới, ngọt ngào ôm lấy cổ Lâm Ân, không ngừng cọ vào người hắn nói: "Quá tốt! Chủ nhân à, em yêu anh lắm lắm nha! Em biết chủ nhân cũng rất hi vọng Miêu Miêu có thể ở lại bên người mình mà meo ô!"
Cái đuôi không chịu đứng yên, cứ lắc lư qua lại, cọ khắp người hắn.
Nhưng so với những con mèo chân chính, điểm tốt duy nhất của Miêu Miêu, chính là cô ấy không bị rụng lông.
Lâm Ân khẽ thở dài một tiếng, vuốt ve lỗ tai nhỏ của Miêu Miêu. Đã rơi vào tình huống này rồi, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật là bên cạnh mình lại có thêm một cô bé nữa rồi.
Nhưng không sao, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, hắn có thể vuốt ve cô ấy một chút, thả lỏng tâm trạng, cũng không tính là vô dụng. Dù một điều tệ hại duy nhất của tình huống này chính là khi nói chuyện, cuối câu nói của hắn sẽ có thêm một chữ meo...
Haizzz… bản thân vốn là một người đàn ông chân chính, vậy mà khi nói chuyện cứ meo meo meo, luôn khiến người ta cảm thấy nhức trứng không thôi mà…
"Được rồi được rồi, đừng làm nũng nữa." Lâm Ân ôm Miêu Miêu - không chịu yên phận, đang muốn thè lưỡi ra liếm - ở trong ngực mình, lập tức dùng sức kéo cái tai mèo của cô ấy ra đằng sau, rồi lắc đầu nói: "Đừng để Ngả Văn tước sĩ chờ quá lâu, giờ đang là lúc chiến tranh, nếu muốn trao đổi tình cảm phải đợi lát nữa trở về lại nói sau, em đã hiểu chưa meo?"
"Đều nghe chủ nhân cả meo ô."
Lâm Ân có chút bất đắc dĩ, đành phải ôm lấy Miêu Miêu đang dính lấy mình, đi ra bên ngoài. Nhưng ngay tại thời điểm hắn vừa mới đẩy cửa, chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên hắn có cảm giác bên cạnh vừa thiếu đi một bóng người.
Alice đâu?
Hắn vô thức quay đầu nhìn ra đằng sau và lập tức sửng sốt. Chỉ thấy Alice mặc chiếc váy liền áo màu trắng đang lẻ loi đứng trong phòng, hai bàn tay siết chặt, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Miêu Nhĩ Nương trong ngực Lâm Ân, toàn thân tản ra từng luồng khí tức nồng đậm.
"Alice, em làm sao vậy?"
Đây chính là lần đầu tiên từ trước tới nay, Alice không hề đáp lại dù đã nghe được lời nói của Lâm Ân, cô ấy chỉ dùng sức quay mặt đi, nhìn về hướng khác.
"..."
Lâm Ân: "..."
Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu nhìn thấy một màn này mà Lâm Ân không hiểu là chuyện gì đã xảy ra, thì hắn cũng đừng hòng sống nữa.
Ăn chanh rồi.
Dù cô ấy còn chưa nói gì, nhưng cách xa thế này, mà hắn đã ngửi được vị chanh kia rồi…
Vấn đề là Alice ơi, em ăn chanh của một con mèo để làm gì? Có đáng hay không?
Lâm Ân vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể đi trở về, vươn một tay khác tới, bế Alice nhẹ nhàng xinh xắn lên, mỗi bên bế một cô vậy là công bằng.
"Hiện giờ có thể đi được chưa nào meo?"
Alice không nói gì, chỉ vươn tay ôm lấy cổ Lâm Ân, trực tiếp chiếm lấy vị trí tốt nhất như đang muốn tuyên thệ tất cả quyền lực của mình. Sau đó, cô bé duỗi một chân ra, đẩy Miêu Nhĩ Nương bên cạnh qua một bên khác.
Chanh – ing.
Lâm Ân: "..."
Lâm Ân biết, sợ rằng trong khoảng thời gian tiếp theo, cuộc sống của hắn sẽ không được yên bình cho lắm.
...
Hơn mười phút sau, bên ngoài cứ điểm, Lâm Ân chạy một mạch đến nơi hội hợp cùng Ngả Văn tước sĩ.
" Ngả Văn tước sĩ, thật ngại quá, đã để anh đợi lâu rồi!" Lâm Ân mang theo chiếc mặt nạ mỏ chim, một trái một phải ôm hai cô bé, vừa thở hồng hộc vừa chạy tới.
Ngả Văn tước sĩ liếc nhìn Miêu Miêu và Alice đang ở trong lòng hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên, lập tức cất chiếc đồng hồ trên tay vào trong túi, nói: "Rất đúng giờ, nhưng cậu xác định là mình sẽ dẫn theo mấy cô bé này đên thành nguyền rủa hả? Trên người cậu có khá nhiều đồ trang sức à nha."
Nghe Ngả Văn tước sĩ trêu chọc, Lâm Ân cũng bất đắc dĩ vô cùng, nhưng hắn có thể làm gì được đây? Cũng không thể bỏ tất cả lại được.
Xét cho cùng, bên nào cũng là bảo bối của hắn, lại còn là loại người mà chỉ cần ngươi tùy tiện buông rơi bọn họ một cái, tất cả sẽ lập tức xù lông lên…
Ngươi còn cách nào khác nữa!
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Lâm Ân, Ngả Văn tước sĩ khẽ mỉm cười, nói: "Nhưng như vậy cũng tốt, có nhiều vật trang sức như vậy, dù anh không có mặt ở đây, sự an toàn của cậu cũng có thể được bảo đảm rất lớn. Thôi không nói nhảm nữa, chúng ta chuẩn bị xuất phát đi."
Lâm Ân lập tức đuổi theo, nhìn sườn mặt của Ngả Văn tước sĩ, nghi hoặc hỏi: "Tước sĩ, chỉ có mấy người chúng ta thôi sao? Những đồng chí khác đâu?"
Ngả Văn tước sĩ chống gậy đi về phía trước, bàn tay ấn chiếc mũ phớt trên đầu, nói: "Bọn họ đều có nhiệm vụ của mình nên đã xuất phát trước rồi, tạm thời cậu cứ ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh, chúng ta có chuyện quan trọng hơn cần làm."
Ngay sau đó, một tiếng “Ba” vang lên —— Ngả Văn tước sĩ nhẹ nhàng búng tay một cái, không gian xung quanh bọn họ lại một lần nữa trở nên biến dạng.
Ở thời điểm Lâm Ân mở mắt ra, bọn họ đã xuất hiện trên sân thượng của một tòa nhà cao bị tàn phá bên trong thành nguyền rủa rồi.
Cuồng phong vù vù thổi quét đến, còn mang theo mùi máu tươi nồng nặc, có thể ngửi được rõ ràng trong không khí.
Đến đây, Lâm Ân cũng lập tức trông thấy một cây đại thụ huyết nhục khổng lồ ở trung tâm thành nguyền rủa. Ở thời điểm hiện tại, cây đại thụ kia đã hoàn toàn bao trùm lấy tòa Tháp Cự Tượng màu bạc xanh, cành lá của Dục Vọng Mẫu Thụ cũng trở nên to lớn hơn lúc trước rất nhiều.
Ngả Văn tước sĩ giống như một vị quý ông ưu nhã đứng trên sân thượng, đưa mắt nhìn vào khu vực trung tâm, ngẩng đầu nói: "Anh đã đặc biệt dò xét nơi này một lần rồi, đúng như những gì cậu từng suy đoán trước đó, thần giáo Cơ Giới không định rút quân, mà ngược lại trong khoảng thời gian này, bọn họ đã liên tục chuyển tiếp đến nơi đây càng nhiều bộ đội máy móc hơn."
Nói đến đây, Ngả Văn tước sĩ thoáng ngừng lại, liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi trên tay, lại tiếp tục: "Anh cũng bí mật lẻn vào tổ ong của bọn họ điều tra tin tức, căn cứ vào thời gian, cũng đã đến lúc rồi. Rất nhanh thôi, thần giáo Cơ Giới sẽ phát động đợt tấn công quy mô lớn thứ hai với thần giáo Huyết Nhục."
Lâm Ân cũng lập tức tiến lên, cảnh giác nhìn về phía xa xa, nói: "Vậy nhiệm vụ của chúng ta là gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận