Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 394: Tôi Muốn Thử Một Lần…

Chương 394: Tôi Muốn Thử Một Lần…
Mà ở bên ngoài, cũng không biết vì sao khi tất cả những học viên khác nhìn thấy Lâm Ân thành công lấy được chiếc chìa khóa nọ, cả đám đều nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Quan chủ khảo xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, nói: "Kế tiếp hẳn là cửa thứ ba rồi... Với khả năng quan sát và năng lực suy luận cậu ấy vừa biểu hiện ra ngoài ở cửa này, theo tôi nghĩ hẳn là cậu ấy có thể dễ dàng thông qua cửa ải đằng sau..."
Con quỷ hút máu kia có chút sầu lo nói: "Quan chủ khảo, kịch bản kia thật sự không thể thay đổi được sao? Làm người ta quá đau lòng rồi!"
Quan chủ khảo cười khổ một tiếng nói: "Kịch bản chỉ là kịch bản, những gì chúng ta vừa nhìn thấy cũng chỉ là một lần mô phỏng lại bên trong không gian ảo tưởng mà thôi, dù có làm như thế nào thì chuyện cũng xảy ra rồi, nó đã được định trước là không thể thay đổi được."
Con quỷ hút máu kia lại có chút ủ rũ cúi đầu nhìn xuống.
Quan chủ khảo có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, gã đang muốn hoán đổi hình ảnh chuyển sang cửa thứ ba, nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên gã lại nghe được giọng nói của Lâm Ân truyền đến từ bên trong màn hình trước mặt.
"Tôi cho rằng cứ để như vậy là không tốt lắm đâu."
Quan chủ khảo và nhóm học viên vốn đang muốn quay đầu, chuyển hình ảnh, đột nhiên cả đám đều ngẩn ra, lại lập tức hướng ánh mắt về phía màn hình trước mặt, hồi hộp lắng nghe.
...
Trong phòng học, Lâm Ân vẫn cầm chặt tay nắm cửa, đứng nguyên nơi đó, giọng nói lập tức từ phía xa xa vang lên.
"Tuy đây chỉ là kịch bản, nhưng thật sự không có cách nào để thay đổi kết cục một chút hay sao?"
Phòng học vẫn một mực bị đóng băng, vẫn một mực chìm trong mảnh tĩnh mịch thê lương ấy. Con quái vật kia chợt trống rỗng mà chậm rãi quay đầu qua, từ phía xa xa, nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn.
"Ca ca" —— Lâm Ân khẽ hoạt động phần cổ một chút, sau đó quay lại, nhướng mày nói: "Rõ ràng kết cục mà bản thân tạo ra không có đạt đến trình độ hoàn mỹ, nhưng đột nhiên lại nói đã đạt tiêu chuẩn, thực sự khiến người ta vô cùng khó chịu mà!"
Nhóm học viên đều có chút kinh ngạc khi nghe những lời này.
Sau đó, ngay dưới cái nhìn chăm chú mà trống rỗng của con quái vật kia, Lâm Ân dứt khoát buông lỏng tay nắm cửa, quay ngược người lại, đi tới trước mặt đối phương.
"Nếu đây là một chuyện đã từng chân chính phát sinh..." Lâm Ân vươn tay về phía gã, bên trong con ngươi phản chiếu hình ảnh của đối phương và thi thể cô bé nọ.
"Tôi thực sự lấy làm tiếc về những gì cậu đã trải qua."
"Tôi cũng thực sự lấy làm tiếc vì bản thân mình không thể chân chính tham dự vào bên trong câu chuyện này, nhưng nếu lúc ấy, tôi có mặt tại đó, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép một tấm bi kịch như vậy phát sinh."
Hắn bình tĩnh vươn tay về phía cậu thiếu niên kia, tiếp tục nói: "Là một nhân loại, cũng là một bác sĩ, tôi thực sự rất lấy làm tiếc."
Bên ngoài, quan chủ khảo và những học viên kia đều mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng đang diễn ra, đúng là trong lúc nhất thời, một câu cũng không nói ra được.
Bởi vì bọn họ biết, sự kiện xảy đến trong căn phòng kia cũng không phải chân chính tồn tại, nó chỉ là mô phỏng mà thôi.
Khẳng định là bản thân Lâm Ân cũng biết.
Nhưng...
Hắn vẫn...
Con quái vật kia chậm rãi hướng ánh mắt trống rỗng nhìn về phía hắn.
Cũng không biết đã qua bao lâu, đối phương khẽ cúi đầu, khóe môi tan vỡ nhẹ giật giật vài cái, bật ra hai tiếng: "Cám ơn."
Lâm Ân mỉm cười, vẫn một mực vươn tay ra, nói: "Ít nhất cũng nên bắt tay một cái chứ? Thật có lỗi vì tôi đã thế chỗ của cậu."
Con quái vật kia im lặng cúi đầu, không nói gì cả.
Cứ im lặng thật lâu, cuối cùng cậu ấy cũng nâng bàn tay đã tan vỡ, biến dạng của mình lên, nắm lấy tay Lâm Ân.
Nhưng gần như tại khoảnh khắc bàn tay Lâm Ân chạm vào bàn tay cậu ấy, đột nhiên một luồng ánh sáng màu trắng tới chói mắt chợt bừng lên trong tay Lâm Ân.
Ngay chớp mắt, một quầng sáng màu trắng đã nhanh chóng xuất hiện, bao phủ cả khung hình ảnh trước mặt, khiến cả đám người bên ngoài đều ngạc nhiên không thôi, nhưng lại không nhịn được vội vàng nhắm hai mắt lại.
Thật hiển nhiên, biến hóa bất thình lình này đã nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thứ ánh sáng màu trắng kia là chuyện gì đã xảy ra chứ?
Lúc này, trên khung hình ảnh kia, thứ ánh sáng màu trắng tới chói mắt ấy cũng gần như đã bao phủ cả phòng học vào bên trong rồi.
Thậm chí cả con quái vật kia, khi bị quầng sáng màu trắng ấy bao vây lại, đối phương cũng không nhìn thấy thứ gì cả, nhưng trong không gian màu sáng trắng ấy, cậu vẫn nghe được giọng nói của Lâm Ân.
"Có lẽ đây đúng là mô phỏng... Nhưng nó vẫn khiến người ta cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu."
"Cho nên cứ coi như đây là một loại thử nghiệm khá là ngây thơ và ấu trĩ của tôi đi, có lẽ nó cũng chẳng thay đổi được điều gì đâu, có lẽ mấy người các cậu thực sự chỉ là ảo ảnh..."
"Nhưng nếu tôi đã thật sự tiến vào nỏi này..."
Lâm Ân bình tĩnh đưa mắt chăm chú nhìn vào bọn họ, giống như một đứa trẻ con cố tình gây sự, trực tiếp phát động năng lực ký ức lúc trước đã mất đi đối với bọn họ: "Tôi không thể rời đi mà chẳng làm điều gì cả, kể cả khi..."
Đây là một hành động vô ích.
Kể cả khi kết cục vẫn không thể thay đổi được gì.
Kể cả khi những chuyện hắn làm chẳng qua chỉ là một lần thử nghiệm vô nghĩa, dở khóc dở cười, giống như một đứa nhỏ đang ngồi bên trong rạp chiếu phim, không ngừng khóc lóc làm loạn, đòi sửa đổi kết cục của bộ phim điện ảnh vừa kết thúc.
Bởi vì hắn vẫn đau đáu nghĩ về đôi mắt cứ một mực nhìn về phía sau kia.
Cậu ấy vẫn một mực không dám nhìn thẳng vào tương lai…
Cậu ấy vẫn một mực nhìn về quá khứ xa xăm lúc trước, bởi vì đối với cậu ấy, tương lai chính là một tấm bi kịch còn đau đớn hơn hiện tại, cho nên cứ một mực trốn tránh trong nỗi thống khổ của bản thân.
Nhưng cậu ấy làm như vậy đâu có sai?
Chính vì bên trong quá khứ kia vẫn còn một tia ánh sáng tồn tại, cho nên cậu ấy mới một mực nhìn về nơi xa như vậy.
Dù quá khứ cũng chẳng nhẹ nhàng hơn là bao, nhưng ít nhất, nỗi đau này vẫn nhỏ nhoi hơn tương lai với thống khổ tột cùng và hắc ám mênh mông vô bờ trước mặt.
"Cho nên dù không thay đổi được gì, tôi cũng muốn thử đi thay đổi nó, dù chỉ có một khắc cũng cam lòng."
Ông ——
Trong nháy mắt tiếp theo, vầng sáng chói lòa ấy đã bao phủ cả phòng học, chiếm cứ toàn bộ khung hình ảnh bên ngoài kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận