Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 240: Giọng Nói Thứ Ba Kia Là Của Ai???

Chương 240: Giọng Nói Thứ Ba Kia Là Của Ai???
Sương mù màu đen không ngừng cuồn cuộn lấp kín con đường.
Soạt soạt ——
Soạt soạt ——
Dưới ánh đèn tối tăm phản chiếu xuống mặt đường, hai bóng người với thân hình cao gầy đang đứng thẳng như hai cây tùng.
Thoạt nhìn, có vẻ hai bóng người ấy đang đứng thẳng song song với nhau, nhưng nếu nhìn kỹ hơn một chút là có thể phát hiện, kỳ thật thân thể của bọn họ lại sinh trưởng song song với nhau, giống như chữ “Tòng” (从) vậy, bỗng dưng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác quái dị.
Soạt soạt ——
Soạt soạt ——
Cùng lúc ấy, âm thanh lưỡi cưa miết qua máu thịt và xương cốt vang lên. Đặc biệt là giữa vùng hắc ám thế này, thứ âm thanh vốn đã kinh người lại càng khiến người ta dựng tóc gáy.
Nhưng vào thời điểm đó, hai người bọn họ cũng có cảm giác không quá thích hợp.
Bởi vì cũng không hiểu vì sao, bọn họ lại cảm nhận được một thứ gì đó ở bên trong vùng hắc ám kia đang một mực chăm chú nhìn vào người mình.
Hơn nữa đối phương đã chăm chú nhìn được hơn mười phút rồi, khiến trong lòng bọn họ dâng lên một loại xúc cảm lạnh lẽo đến buốt răng.
"Anh trai, anh có cảm nhận được không?"
"Em trai, anh cảm nhận được."
Hai bóng người cao cao nọ lập tức “Ca ca” mà ngẩng đầu lên, rồi trống rỗng xoay người, nhìn về phía bóng đêm u ám sau lưng mình. Mà chỉ thoáng nhìn qua một cái, bọn họ đã nhìn ra điểm bất bình thường.
Bởi vì ngay trên con đường hắc ám phía sau lưng bọn họ, lại có một thiếu niên nhân loại đang bình thản ngồi dưới cái đèn đường rách nát. Hắn ngồi trên băng ghế nhỏ, trên cây cột đèn kia còn có thêm một chiếc hồn đăng ảm đạm.
Hiển nhiên loại cảm giác bị nhìn trộm kia, xuất phát từ nơi này.
Dưới ánh hồn đăng mờ mịt, cậu thiếu niên kia một mực nâng cằm, không hề nhúc nhích, vẫn ngồi trên băng ghế nhỏ, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng về phía bọn họ, mang đến cho người ta một loại cảm giác quái dị mà hãi hùng.
"Anh trai, em sợ."
"Em trai, anh cũng sợ."
"Hình như hắn đã nhìn chúng ta rất lâu rồi."
"Hắn nhìn chúng ta hơn mười phút đó."
Bầu không khí yên tĩnh quỷ dị không chút nể nang, nhanh chóng lan tràn.
Hai bóng người cao gầy kia cùng hướng ánh mắt mờ mịt, nhìn thẳng vào cậu thiếu niên đang ngồi dưới ngọn đèn đường phía xa xa kia, sau đó lại tiếp tục dùng cưa từng chút từng chút một mà cắt xuống phần máu thịt dính liền giữa hai người mình.
Dần dần, trong lòng bọn họ đều cảm nhận được một chút sợ hãi.
Bởi vì lúc trước kia, bọn họ vẫn luôn nhìn chăm chú vào những sinh vật đi ngang qua, mà dưới cái nhìn của bọn họ, những sinh vật kia sẽ nhanh chóng trở nên sợ hãi mà chạy như điên rời đi.
Nhưng lần này thì khác.
Đây là lần đầu tiên bọn họ được trải nghiệm thứ cảm giác kinh hãi, quỷ dị khi bị một sinh vật nào đó nhìn chằm chằm vào.
Hẳn là hắn không phải nhân loại đâu?
Hẳn là hắn không phải người sống chứ?
Rốt cuộc là hắn đang nhìn cái gì vậy?
Hơn nữa ánh mắt kia … càng nhìn càng cảm thấy có chút không thích hợp, mà càng nhìn càng cảm thấy quỷ dị.
Loại cảm giác này… từ sau khi bọn họ chết rồi rơi xuống thế giới hắc ám trước mặt, đây chính là lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được nỗi sợ hãi khiến toàn thân trở nên vô cùng bức bối.
【 đinh! Giá trị tinh thần của Song Sinh Quỷ Ảnh -5】
Bọn họ mở to hai mắt, thân thể cứng ngắc, lưỡi cưa vốn đang miệt mài cắt qua huyết nhục cũng không tự chủ được mà trở nên thong thả và máy móc, cứng đờ.
Vì thế, trên con đường hắc ám này, Song Sinh Quỷ Ảnh và thiếu niên đang ngồi trên băng ghế dưới cột đèn đường cùng ở yên tại chỗ, cùng đối diện với nhau giữa bóng đêm mờ mịt.
Quái dị.
Kinh hãi.
Làm cho người ta không khoẻ.
Trái tim của Song Sinh Quỷ Ảnh cũng từ từ trồi lên tới cổ họng, thân thể bọn họ trở nên căng thẳng, sống lưng lạnh toát, trong lòng khẩn trương vô cùng.
Đột nhiên, chiếc hồn đăng vẫn được treo trên cột đèn đường bên kia tắt ngúm, phía xa xa lập tức rơi vào một mảnh hắc ám.
Trái tim của Song Sinh Quỷ Ảnh cũng thoáng run rẩy một hồi.
Tắt rồi?
Tắt rồi.
Thế "Nhân loại" kia có còn ngồi yên một chỗ hay không?
Hay là hắn đang chuẩn bị phát động tập kích về phía bọn họ?
Hắn mang đến cho người ta một loại cảm giác vô cùng không tốt, khẳng định là hắn không phải nhân loại, bởi vì nhân loại tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện quỷ dị đến vậy được.
Hắn đi đâu rồi? Chẳng lẽ hắn đang ở...
Trong nháy mắt này, hai người bọn họ lập tức dùng tốc độ nhanh nhất của mình để quay đầu nhìn về phía sau.
Gió lạnh vù vù cuốn bay tầng sương mù màu đen trên đường, phía sau bọn họ không có cái gì cả.
Lúc này, trái tim đang căng thẳng của Song Sinh Quỷ Ảnh mới chậm rãi trở về vị trí cũ. Đơn giản thôi, bọn họ chính là sinh vật sống bên trong thế giới hắc ám này, nên hơn ai hết, bọn họ cực kỳ am hiểu chiêu thức của đám ác linh nơi đây.
Chỉ cần ngươi không nhìn chăm chú, bọn chúng sẽ lập tức xuất hiện phía sau lưng ngươi rồi triển khai tập kích với ngươi.
"Không ở đằng sau hả?"
"Không ở đằng sau."
"Không ở."
Song Sinh Quỷ Ảnh âm thầm buông lỏng một hơi, lau mồ hôi lạnh trên đầu, nhưng ngay tại thời điểm bọn họ muốn quay đầu nhìn lại, đột nhiên bọn họ ý thức được tình huống không đúng.
Rõ ràng bọn họ chỉ có hai người, thế giọng nói thứ ba kia là của ai...
(((;꒪ ꈊ ꒪;)))
Gần như là theo bản năng, bọn họ từ từ quay đầu nhìn thẳng về phía trước.
Giờ khắc này, thiếu niên vừa nãy còn ngồi dưới ngọn đèn đường phía xa, lại đang đứng ngay trước mắt bọn họ, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt cả hai từ khoảng cách cực kỳ gần.
Cậu thiếu niên kia còn khẽ nhếch miệng, để lộ ra nụ cười tươi tắn hiền lành.
"..."
"..."
"Quỷ!" Song Sinh Quỷ Ảnh lập tức phát ra tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ, rồi theo phản xạ có điều kiện bọn họ vội vàng ôm chầm lấy cột đèn đường bên cạnh, thậm chí còn bắt đầu bò tít lên trên, ôm cứng lấy cái cột nọ ở độ cao mấy mét.
【 đinh! Độ sợ hãi của Song Sinh Quỷ Ảnh đối với ngươi +40】
【 đinh! Độ sợ hãi của Song Sinh Quỷ Ảnh đối với ngươi +10】
Thật hiển nhiên, thiếu niên kia chỉ dọa một lần, lại gần như dọa cho bọn họ rớt cả túi mật ra ngoài luôn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận