Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 261: Alice!!!

Chương 261: Alice!!!
Bạch Dật kia vốn đang bày ra vẻ mặt đắm chìm bên trong mộng cảnh tốt đẹp, cũng lập tức trở nên cứng ngắc như đứng hình tại chỗ.
Lâm Ân cũng có chút chấn động, kinh ngạc như đóng băng nguyên khối, một câu cũng nói không nên lời.
Nha lặc...
Bạch Dật (꒪Д꒪) nhìn thấy nhánh xúc tu đang uốn lượn kia, toàn thân cứng đờ, không nhúc nhích.
"Đây là..."
Sàn sạt —— sàn sạt ——
Nhánh xúc tu thật dài nọ đang dùng tốc độ lúc nhanh lúc chậm không đồng nhất, tỏ ra vô cùng thân thiết cọ vào gương mặt đang ngây dại của Bạch Dật, để lại từng vệt dịch nhầy trên mặt gã.
"..."
"..."
"Xúc tu!" Trong nháy mắt sau đó Bạch Dật (ΩДΩ) đã phát ra một tiếng kêu to đầy hoảng sợ mà bén nhọn.
【 đinh! Giá trị tinh thần của Bạch Dật -10! 】
【 đinh! Giá trị tinh thần của Bạch Dật -20! 】
【 đinh! Giá trị tinh thần của Bạch Dật -30! 】
Mà cũng chính trong nháy mắt này, Lâm Ân đã phản ứng lại, hắn lập tức cắn răng, nhấc con Dạ Ma Đao lên, nói:
"Anh biết ngay mà! Quả nhiên vẫn xuất hiện biến dị!"
"Bạch Dật! Giạng chân ra!" Trong phút chốc, Lâm Ân bùng nổ, chỉ thấy hắn đột nhiên giơ Dạ Ma Đao trong tay lên, căn bản không muốn cho nhánh xúc tu kia có bất cứ cơ hội trưởng thành nào: "Để đại ca đến giúp cậu giải quyết nó!"
Phập ——
Một đao!
"Ngao —— "
Bạch Dật phát ra một tiếng kêu thảm thiết tràn ngập kinh hoàng như giết heo.
...
Mấy phút đồng hồ sau.
Lạch cạch ——
Nhánh xúc tu thật dài kia rơi xuống mặt đất, run rẩy vài cái, sau đó không còn động tĩnh nữa.
Bạch Dật với sắc mặt trắng bệch, vừa thức tỉnh dưới sự giúp đỡ của Lâm Ân, ngây dại mở to hai mắt, hữu khí vô lực mà nỉ non nói: "Đại ca... Xúc... Xúc tu..."
Hốc mắt Lâm Ân ửng đỏ, cầm tay gã nói: "Yên tâm, xúc tu đã bị đại ca chặt đứt rồi, bây giờ cậu không cần phải sợ nó nữa!"
Bạch Dật nỉ non nói: "Nhưng em có cảm giác...Trống... Trống rỗng..."
Hốc mắt Lâm Ân đỏ bừng, nói: "Đại ca chặt đứt cả cụm luôn rồi."
Bạch Dật nỉ non nói: "Còn...để lại... Cái gì hay không..."
Lâm Ân lau hốc mắt, nói: "Không còn gì nữa."
Bạch Dật giật giật cánh môi, ngây dại nằm ở nơi đó, hình ảnh trần nhà phản chiếu bên trong đôi mắt, cảm giác cả thế giới đều sụp xuống trước mắt mình.
Trong khoảnh khắc này, gã nghĩ tới cha mẹ của mình, ghĩ tới bạn gái của mình, nghĩ tới những đứa bạn thân vẫn thường so kích cỡ trong nhà tắm...
Mà hết thảy chúng đều như cơn gió bay đi, nhanh chóng tiêu tán trước mắt gã rồi.
...
Mấy phút đồng hồ sau.
Bạch Dật với vẻ mặt hoảng hốt mà ngây dại đứng lên, dưới những lời an ủi và khích lệ của Lâm Ân, coi như gã đã tạm thời từ bỏ ý niệm đi tìm chết trong đầu.
Bởi vì như đại ca vừa nói, ở bên trong thế giới hắc ám này, nhân sinh sẽ tràn ngập vô hạn khả năng.
Đúng vậy!
Không phải chỉ là chuyện một tấc hai tấc thôi sao?
Gã vốn là một thiếu niên nhiệt huyết, chẳng lẽ còn để ý tới chuyện này?
So sánh với thứ một tấc, hai tấc kia, chẳng phải sinh mệnh mới là điều đáng quý trọng hơn ư?
"Đại ca... Anh đã nhận lời với em rồi... Chờ việc này xong, anh nhất định phải làm cho em một cái inox, đây chính là anh nói đó! Anh đừng có gạt em... Ô ô..."
Bạch Dật lau nước mắt tràn ra trên hốc mắt đỏ bừng, ủy khuất nhìn Lâm Ân bên cạnh.
Lâm Ân nâng chiếc kính một mắt lên, vẻ mặt trấn định, nói: "Cứ yên tâm. Cậu muốn gai ngược, anh cũng làm ra được!"
"Nhưng trước đó, chúng ta có chuyện càng quan trọng hơn phải làm, những kẻ dám bắt nạt đồng hương của anh, anh tuyệt không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào!"
"Chúng ta đi!"
Nói xong, Lâm Ân mang theo vẻ mặt âm trầm, lưng cõng cưa điện, lôi kéo Bạch Dật nhỏ yếu mà bất lực, một cước đá văng cửa chính của phòng đông lạnh.
Chỉ là bọn họ không hề chú ý tới, ngay khoảnh khắc bọn họ rời khỏi nơi này, phía trên vách tường của phòng đông lạnh, lại chậm rãi mở ra từng đôi mắt.
Trải rộng khắp vách tường.
...
Hai người bọn Lâm Ân cẩn thận rời khỏi phòng bếp bận rộn, Đồ Tể Đầu Heo vẫn đang bận rộn trước bệ bếp, lúc này ở bên trong phòng bếp đã tràn ngập một mùi hương nồng đậm. Lâm Ân không làm phiền đối phương, một đường mang theo Bạch Dật đi ra bên ngoài hành lang.
Bạch Dật run rẩy vòng hai tay ôm ngực, nói: "Đại ca, anh muốn tìm cô bé kia để tính sổ sao? Cô ta... Cô ta không phải dễ chọc đâu. Cô ta là một con Lệ Quỷ đó, chính cô ta đã tự tay nhét con ác linh kia vào trong đầu em!"
"Nếu không... nếu không chúng ta chạy đi?"
Lâm Ân nâng kính mắt lên, kiên định nói: "Không cần sợ hãi, anh là bác sĩ, nếu chủ nhân của nơi này đã thuê anh tới, thì trước khi hoàn toàn chữa khỏi cho cô ta, anh sẽ không rời đi."
"Bởi vì nếu làm như vậy, chẳng phải không có một chút đạo đức nghề nghiệp nào rồi?"
Lâm Ân lạnh nhạt mà "Ca ca" hoạt động cần cổ, nói: "Chờ sau khi anh chữa khỏi cho cô ta, lại xử lý cô ta."
Mà ngay một khắc sau khi hắn nói xong câu này, đột nhiên ánh nến trải rộng khắp hành lang trước mặt bọn họ bắt đầu lay động kịch liệt.
"Hô hô hô" hô ——
Từng ngọn nến vụt tắt.
Vách tường xung quanh chợt vang lên những tiếng "Ca ca" rung động, xuất hiện từng đường nứt nẻ.
Sau đó ngay tại dưới cái nhìn chăm chú đầy hoảng sợ của Bạch Dật, bên trong những khe nứt vừa xuất hiện trên vách tường lại “Hoa lạp lạp” mà chảy xuôi ra lượng lớn máu tươi và lọn tóc đặc sệt, dấp dính.
Ông ——
Một luồng âm phong thổi qua.
Không có bất cứ dấu hiệu gì, ngay trước mặt Lâm Ân đã hiện ra một cô bé tóc tai bù xù tái nhợt.
"Quỷ!" Bạch Dật phát ra một tiếng kêu to đầy hoảng sợ, gã lập tức chạy tới, trốn phía sau Lâm Ân.
Mà gần như cùng lúc này, trước mắt Lâm Ân cũng hiện ra giao diện của cô bé nọ.
【 Alice 】
【 chủng tộc 】: Địa phược linh [1]
【 thuộc tính 】: Trung lập tà ác
【 năng lực chiến đấu 】: chấp niệm và hận ý mãnh liệt đã trao cho cô ta năng lực không gì sánh kịp.
【 giới thiệu 】: Thân thể bị chặt đứt, ý chí đã vỡ tan, hẳn là cha mẹ anh trai nên bảo vệ cô ta thật tốt mới đúng, không nên vứt bỏ cô ta đi như vậy, không nên chặt cô ta ra thành từng mảnh, không nên chôn vùi cô ta xuống lớp đất này. Không phải chúng ta chính là người một nhà hòa thuận hay sao? Không phải chúng ta nên hạnh phúc chung sống sao?
[1] : địa phược linh là loại vong linh không chịu thừa nhận hoặc là không biết mình đã chết đi cho nên vẫn một mực ở lại nơi mà mình đã chết, hoặc là bản thân vong linh nọ có lý do đặc biệt để ở lại một nơi nào đó không chịu rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận