Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 447: Tội Chết Có Thể Miễn, Ăn Đòn Là Không Tránh Được!

Chương 447: Tội Chết Có Thể Miễn, Ăn Đòn Là Không Tránh Được!
Ngay sau đó, đột nhiên khe hở kia khép kín lại.
Phía trên pháp trận huyết hồng ấy, thân thể Lâm Ân vì phẫn nộ mà điên cuồng mọc ra tới mấy chục nhánh xúc tu, đã trực tiếp lộ diện ngay trước mắt mọi người.
Trong tay hắn còn cầm theo một cây cưa điện, sát ý tung hoành.
Đã có... Một tồn tại được triệu hồi từ Cõi Chết tới đây...
Chẳng lẽ hắn chính là vị đại ca nhân loại trong miệng Bạch Dật kia?
À không!
Hắn tuyệt đối không có bất cứ liên quan gì đến sinh vật mang tên nhân loại này!
Sắc mặt của tất cả đám người chung quanh đều chuyển thành tái nhợt, hai chân như nhũn ra, vội vàng lui về phía sau. Hàng đống xúc tu điên cuồng phun ra kia đã mang đến cho bọn họ một loại cảm nhận ô nhiễm thị giác mãnh liệt đến khó có thể tưởng tượng nổi.
Mà nữ quỷ phụ thể lên người lão giả nọ đang ở bên trong làn sóng thủy triều quái vật đằng xa kia, cũng không khỏi run rẩy cả người, toàn thân trở nên cứng ngắc.
Đối phương không phải quỷ, nhưng cũng tuyệt đối không phải là người!
Chẳng lẽ... Đây là tồn tại khủng bố do tên nhóc kia dùng nghi thức triệu hồi gọi tới từ thế giới khủng bố kia? Nơi vị thần linh trong tín ngưỡng của bọn họ đang sinh sống?
Tà Thần!
Dù đối phương không phải Tà Thần, cũng là một loại sinh vật cực ác đã vượt quá nhận thức của bọn họ!
Là tồn tại vặn vẹo đến từ địa ngục!
"Bạch Dật!"
Chỉ nghe “Rầm” một tiếng.
Ngay dưới cái nhìn chăm chú đầy run rẩy của Bạch Dật, một nhánh xúc tu trên người Lâm Ân trực tiếp bắn tới, quấn lấy thân thể gã rồi kéo tới trước mặt Lâm Ân.
Hắn dùng ánh mắt đầy sát ý hừng hực nhìn Bạch Dật, cưa điện trong tay liên tục phát ra những âm thanh “Xoẹt xoẹt xoẹt” bị đặt ngay phía trước đầu gã.
【 giá trị tinh thần của Bạch Dật -10】
【 giá trị tinh thần của Bạch Dật -10】
Bạch Dật hoảng sợ kêu lớn lên: "Đại ca! Đại ca! Là em mà! Là tiểu đệ đây! Anh đừng bảo là mình đã quên em rồi nhé! Là anh đã dặn em nhất định phải triệu hồi anh tới đây mà?"
Lâm Ân kéo cưa điện, sát ý âm trầm nói: "Đương nhiên là tôi không quên cậu! Nhưng cậu sớm không triệu hồi! Muộn không triệu hồi! Hết lần này tới lần khác lại chọn đúng lúc tôi đang làm chuyện đó thì triệu hồi!"
"Không giết cậu khó làm cơn phẫn nộ trong lòng tôi lắng xuống!"
Xoẹt xoẹt xoẹt —— Cưa điện càng ngày càng tới gần Bạch Dật, lưỡi cưa chỉ còn cách chóp mũi của gã không đến hai cm.
"Oa nha nha nha!" Bạch Dật ôm đầu, hoảng sợ kêu lên (ΩДΩ), đã bị hành động của Lâm Ân dọa đến tiểu tiện mất tự chủ rồi.
"Đại ca, anh hãy bình tĩnh lại! Anh bình tĩnh lại đi mà! Em thật sự không cố ý đâu!"
Nhưng lúc đấy đã muộn mất rồi.
Bởi vì ngay sau đó, Lâm Ân lập tức nổi giận ném cây cưa điện trên tay mình xuống đất, sau đó phẫn nộ điên cuồng vung cả tay, cả xúc tu tới, ấn Bạch Dật xuống đất, không ngừng “Phanh phanh phanh phanh” liên tục đánh đập.
Bạch Dật bị đánh tới kêu la thảm thiết liên hồi, muốn chạy trối chết, nhưng tội chết có thể miễn, ăn đòn là không tránh được!
Trong lòng Lâm Ân đang tức lắm!
Hắn thật vất vả mới tìm được một cơ hội hoàn mỹ để đẩy ngã Trái Trái như vậy, bầu không khí vừa vặn, thời điểm không sai, quần áo cũng cởi rồi, Trái Trái đã bị mê hoặc, thế mà tên khốn này dám dùng một tệ ném tới, phá hư không khí?
Chết!
Chết!
Chết đi!
Mắt thấy Bạch Dật đang bị con quái vật do chính gã triệu hồi tới điên cuồng hành hung, sắc mặt đám người Dương Kha cũng chuyển thành tái nhợt, tất cả đều run rẩy dán người lên vách tường, hoàn toàn không dám tới gần nửa bước.
Mà vô số ác linh và quái vật đang lấp kín một phía khác của hành lang cũng không khỏi run rẩy chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lúc nhất thời, bọn họ thực sự không dám tới gần.
Ánh mắt lão giả đang đứng bên trong hắc ám kia lập tức tỏa sáng, lão biết, mình không thể đứng yên nhìn tình huống này tiếp tục kéo dài như vậy được.
Hơn nữa, lão có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra, Bạch Dật kia căn bản không thể khống chế được tồn tại tà ác do chính gã triệu hồi tới, mà nếu con sinh vật tà ác này cũng thuộc về thế giới hắc ám nơi Thần của bọn họ sinh sống...
Chẳng phải… hai bên còn có khả năng hợp tác với nhau sao?
Lấy danh nghĩa tồn tại vĩ đại, huyết nhục chi phối giả của Thần ta, đưa ra lời mời với hắn, có lẽ sau khi biết chúng ta là tín đồ và người nhà của Thần, tồn tại tà ác này sẽ trở giáo, trực tiếp đứng về phía chúng ta?
Lão nheo mắt lại.
Ngay sau đó, những con ác linh và quái vật trước mắt lập tức tách ra hai bên, mở ra cho lão một con đường.
Con ác linh kia khống chế được thân thể lão giả này, chậm rãi đi về phía Lâm Ân đang nổi giận không ngừng giày xéo, đánh đập Bạch Dật. Ngay lập tức, chất giọng khàn khàn từ bên trong thân thể lão giả kia đã vang lên: "Chào ngài, người bạn đến từ địa ngục, chúng tôi là tín đồ của huyết nhục chi phối giả vĩ đại, nhân loại dám can đảm triệu hồi ngài tới đây chính là tế phẩm chúng tôi cần... Nếu ngài không ngại, chúng tôi chân thành mời ngài gia nhập vào hàng ngũ của chúng tôi, tiến hành xử lý đám nhân loại này..."
Ba ——
Một âm thanh vang dội truyền đến.
Ngay dưới cái nhìn chăm chú đầy khiếp sợ của nữ linh môi kia cùng với Dương Kha, trên mặt lão giả bị phụ thân lập tức lồi lên một cục thịt, hệt như cơn sóng. Lão vừa bị Lâm Ân lật tay, đánh cho một bạt tai rung động, khiến cho bộ thân thể già nua ấy, nhanh chóng bay thẳng ra ngoài, tựa như một con diều bị đứt dây.
Một nữ quỷ áo trắng như u linh cũng trực tiếp bị một cái tát kinh khủng kia đánh cho bất ngờ không kịp phòng bị, nhanh chóng ly thể ra ngoài.
Trạng thái phụ thân bị cưỡng ép giải trừ.
Phanh ——
Thân thể lão giả kia nặng nề rơi thẳng xuống đất.
Nữ quỷ áo trắng kia không chỉ bị một cái tát của Lâm Ân đánh bay ra khỏi bộ thân thể ấy, còn bị lực lượng bên trong cái tát đó làm cho thân hình trở nên trong suốt hơn rất nhiều.
Toàn trường rơi vào một mảnh yên tĩnh.
Linh môi kia cùng với toàn độ trừ ma sư xung quanh đều ngơ ngác, (? Д? ) đứng yên tại chỗ.
Chuyện này...
Chuyện này...
Bọn họ càng thêm kinh hoảng.
Chỉ một cái tát lại đánh cho quỷ không thể phụ thân vào người nữa???
Bạn cần đăng nhập để bình luận