Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 908: Con Ngựa Của Ngươi…

Chương 908: Con Ngựa Của Ngươi…
Đám Dịch Y xung quanh lập tức trở nên sợ hãi, bọn họ vội vàng đưa tay ra nói: "Trưởng quan, không thể thử ở chỗ này được!"
Là Dịch Y, sao bọn họ có thể không biết sự đáng sợ của Tiêm Khiếu Giả?
Nếu trực tiếp kích hoạt chúng ở bên trong loại không gian đóng kín này, khẳng định là đòn công kích ý chí của chúng sẽ càng thêm trí mạng đó!
Nhưng đã quá muộn…
Đột nhiên con Tiêm Khiếu Giả kia bắt đầu nhúc nhích… rồi ngay dưới cái nhìn chăm chú xen lẫn với hoảng sợ vô cùng của đám Dịch Y xung quanh, nó lập tức há miệng, phát ra một chuỗi âm điệu bén nhọn.
Đám Dịch Y xung quanh vội vàng đưa tay lên, muốn bịt lỗ tai lại theo bản năng, nhưng ai biết đâu, âm điệu do Tiêm Khiếu Giả phát ra chợt chậm lại, trực tiếp biến thành một khúc ca du dương, vần điệu rõ ràng.
"Con ngựa của ngươi hỏng rồi hả? Ngươi không có ngựa thật sao? Không có ngựa thì ngươi cưỡi bằng gì?"
"..."
"..."
Trong nháy mắt, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Tất cả nhóm Dịch Y đều cứng đờ đứng đó, ai nấy đều giữ nguyên động tác bịt tai, vậy mà trong tai vẫn không ngừng vang lên những âm điệu cực lớn có vần có điệu của con Tiêm Khiếu Giả kia.
Tiếng nhạc liên tiếp vang lên, lặp đi lặp lại, một khúc ca tuần hoàn không dứt.
"Ngươi không có ngựa sao? Con ngựa của ngươi bay rồi hả? Con ngựa của ngươi đã nhuộm xanh ngươi rồi hả?”
"..."
"..."
Lâm Ân nhắm mắt lại, (ー`′ー) cắp theo con Tiêm Khiếu Giả kia, nhíu mày nói: "Các ngươi còn lời gì để nói nữa không?"
Tất cả nhóm Dịch Y xung quanh đều im lặng.
Hiển nhiên… Không thể nghi ngờ… Đây tuyệt đối là điều bọn họ không sao có thể nghĩ tới được.
Lâm Ân cầm lấy con Tiêm Khiếu Giả vẫn miệt mài phát ra nhịp điệu chúc mừng năm mới du dương kia, lạnh nhạt nói: "Các ngươi còn muốn nghe nữa không? Nếu còn muốn nghe nữa, ta sẽ kích hoạt tất cả những con khác, để chúng ta cùng nhau lắng nghe và được soi sáng bởi mấy khúc ca đáng thương này?"
Lời này vừa nói ra, đám Dịch Y xung quanh đều kinh hãi, bọn họ vội vàng lắc đầu xua tay, (;? ;: 益:;? ;) không ngừng nói: "Không cần! Thật sự không cần! Lạc Thập trưởng quan! Chúng ta đều hiểu rõ rồi, thật sự không cần phải soi sáng thêm nữa đâu!"
"Khinh người quá đáng! Đúng là khinh người quá đáng! Ta đã sớm gai mắt đám khốn kiếp ở nhà xưởng sản xuất trang bị cấy ghép kia rồi. Bọn họ lại dám phân phát cho chúng ta loại tạo vật ác liệt này!"
"Chẳng lẽ bọn họ không sợ sẽ làm lỡ thời cơ chiến đấu sao? Chẳng lẽ bọn họ muốn chúng ta phát loại nhạc khúc này để thăm hỏi mẹ của đối phương vào lúc chiến đấu sao?"
Nhóm Dịch Y xung quanh đều trở nên kích động, ai nấy đều trợn trừng đôi mắt, cơn phẫn nộ đã lên thẳng đỉnh đầu rồi.
Bởi vì chuyện lần này bọn họ làm thật sự quá đáng lắm rồi!
Bởi vì chỉ tùy tiện nghe một đoạn thôi, ai cũng có thể biết được thứ đó tuyệt đối không phải là sản phẩm thấp kém.
Nó là thứ chuyên môn lấy ra để làm bọn họ buồn nôn mà!
Vừa lên đã hỏi thăm ngựa của người khác, thần giáo Cơ Giới người ta có ngựa hay không?
Không có ngựa nha!
Vậy ai có ngựa?
Thì chính bọn họ chứ ai?
Đây mà là ân cần thăm hỏi thần giáo Cơ Giới sao?
Đây rõ ràng là thăm hỏi bọn họ đó!
"Lạc Thập trưởng quan! Chúng ta đều nghe lời ngài! Ngài nói cho chúng ta nghe đi, nên làm sao bây giờ? Chúng ta nên làm sao bây giờ?"
"Khinh người quá đáng! May mà con kỹ nữ máy móc kia còn chưa tấn công tới, nếu không cmn trách nhiệm đã thành của chúng ta rồi!"
"May mà trưởng quan ngài cẩn thận, phát hiện ra sớm, nếu không chúng ta sẽ phải cõng cái nồi oan ức này rồi!"
Mọi người đều tức giận, có thể nói là nổi trận lôi đình.
Lâm Ân nặng nề nâng con Tiêm Khiếu Giả vẫn đang ân cần thăm hỏi con ngựa kia, sau đó vươn tay nói: "Mọi người cứ bình tĩnh trước đã! Bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, chờ chúng ta tiêu diệt được hai kẻ xâm nhập kia xong. Các vị đại nhân sẽ tự có cân nhắc. Việc cấp bách bây giờ là phải tranh thủ thời gian đi báo cáo với cấp trên về việc này, mong bọn họ mau chóng triệu tập một nhóm vũ khí mới đến đây! Bằng không đợi con kỹ nữ máy móc kia giết tới, tất cả đã muộn rồi!"
Chúng Dịch Y đều gật đầu, cố gắng đè nén lửa giận đang sôi sục trong lòng, ai nấy đều khâm phục trưởng quan của mình vì thái độ bình tĩnh của hắn dưới tình huống như vậy.
"Trưởng quan! Ta sẽ lập tức đi liên hệ với khoang thứ nhất!"
...
...
Nửa phút sau, trên màn hình khổng lồ treo tại vách tường, sau khi những sợi dây thần kinh được liên tiếp kích hoạt, một Dịch Y đeo mặt nạ con quạ đang ngồi trong khoang đầu tiên, chậm rãi hiện ra trước mắt bọn họ.
Nhưng Dịch Y kia còn chưa nói gì, một loại âm thanh du dương đã vang lên trong cả khoang sinh học.
"Con ngựa của ngươi hỏng rồi hả? Ngươi không có ngựa thật sao? Con ngựa của ngươi đã nhuộm xanh ngươi rồi hả?"
"..."
"..."
Ngay sau đó, ánh mắt của tất cả nhóm Dịch Y đang làm việc trong khoang sinh học thứ nhất đều bị hấp dẫn bởi tên Dịch Y vừa mới kết nối dây thần kinh với tiểu đội của Lâm Ân.
Theo ca từ du dương truyền đến, ngay cả bác sĩ 315 vốn đang ngồi trên vương tọa cũng chậm rãi mở mắt ra nhìn.
Bầu không khí lập tức trở nên cực kỳ quái dị.
Một thoáng yên tĩnh ngắn ngủi trôi qua.
Tên Dịch Y trưởng quan kia lập tức trở nên giận dữ, gã vỗ mặt bàn, nhìn chằm chằm vào hình ảnh Lạc Thập (Lâm Ân) đang hiện lên giữa màn hình, quát lớn: "Làm gì thế hả? Ngươi có biết đây là nơi nào hay không? Vừa xuất hiện là phun một đống ô uế lên đây rồi, các ngươi đều không muốn sống nữa sao?"
Nhóm Dịch Y khác xung quanh Lâm Ân lập tức bị những lời này dọa sợ, cả đám im thin thít không dám nói lấy một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận