Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 226: Thật Khó Nói Nên Lời!!!

Chương 226: Thật Khó Nói Nên Lời!!!
Ba ——
Lâm Ân tỏ vẻ nhức trứng mà vỗ đầu.
Made!
Rốt cuộc là hắn đang làm cái gì đây, trong đêm khuya thanh vắng, ở nơi chẳng có người, hắn và sư mẫu của mình lại lén lút nói chuyện về chủ đề H…
Móa nó nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này quá mức kỳ cục rồi!
Ngượng ngùng lắm à nha!
"Sau đó thì sao?" Phu nhân con rối tò mò chờ đợi.
Lâm Ân cố gắng ngăn chặn đống suy nghĩ ngoài luồng trong đầu, trầm mặt xuống, bình tĩnh nói: "Nhưng hiện tại sư mẫu đã không còn là con rối nữa, cũng tương đương với không cần dẫn dắt cảm tình, chỉ đơn thuần dẫn dắt cảm xúc từ thân thể lên là được, hẳn là áp dụng theo phương thức này cũng có thể sinh ra áp chế đối với thứ nguyền rủa kia?"
Phu nhân con rối ngẩn ra.
"Có muốn thử một lần hay không?" Lâm Ân cố gắng đứng lên, từ phần cổ có thể rõ ràng trông thấy xương quai xanh bên trong.
Phu nhân con rối ngây dại, đưa mắt nhìn Lâm Ân từ trên xuống dưới một lần, trái tim lập tức “Thình thịch thình thịch” đập mạnh.
"Thử… thử như thế nào?"
Chẳng lẽ nói... Đồ nhi của Cưa Máu đã nghĩ thông suốt rồi? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn cùng bà...
Nhưng chuyện này... chuyện này quá mức cấm kỵ!
...
Vài phút sau, trong phòng dược tề.
Lâm Ân với vẻ mặt bình tĩnh đứng trước nồi luyện dược, chậm rãi khuấy thứ nước thuốc kinh khủng đặc sệt, dấp dính không ngừng nổi “Lục bục” đầy bọt khí trong nồi. Còn phu nhân con rối với vẻ mặt thất vọng, không mấy thoải mái, đang khoanh tay, nhắm mắt ngồi ở chỗ kia, trên đầu xuất hiện mấy đường chỉ đen.
"Là luyện dược sao?"
Lâm Ân nghi hoặc hỏi: "Nếu không thì sao?"
Phu nhân con rối nhắm mắt nói: "Ta còn tưởng..."
【 đinh! Độ hảo cảm của phu nhân con rối đối với ngươi -1】
【 đinh! Độ hảo cảm của phu nhân con rối đối với ngươi -1】
Lâm Ân ngơ ngác, trên đầu xuất hiện một dấu "?"
Không thể nào, sư mẫu chẳng lẽ người thật sự cho rằng ta đã biến thái đến mức đi dùng chính thân thể của mình tới giúp người áp chế nguyền rủa?
Trước không nhắc đến chuyện thầy có thể xử lý ta, dù ta có năng lực kia, cũng không đủ vốn liếng mà!
Nói gì thì nói, ta cũng không thể trực tiếp lấy toàn thân mình...
"..."
"..."
À hình như là có thể...
Lâm Ân nhanh chóng lắc đầu, vội vàng ném thứ suy nghĩ kỳ quái nọ ra ngoài, rồi lập tức lấy một bình nhỏ dược tề từ trong lòng ra ngoài, híp mắt lại, đổ xuống cái nồi lớn trước mặt mình.
Lạch cạch ——
Một luồng sương khói màu phấn hồng lập tức bay lên, huyễn hóa ra một trái tim.
【 nước hoa Mị Ma kích tình 】x1
Đây là loại hàng hóa hắn từng trao đổi từ hệ thống thương thành lúc trước, vẫn một mực chưa có cơ hội sử dụng. Tới lúc này, cuối cùng nó cũng phát huy công dụng rồi.
Lâm Ân nhanh chóng đổ dược tề vào trong bình, đóng nắp lại, rồi xoay người, nhìn về phía phu nhân con rối đối diện, trấn định nói: "Sư mẫu, có thể bắt đầu rồi!"
...
Hơn mười phút sau, bên bàn giải phẫu.
Phu nhân con rối có vẻ kinh dị ngồi trên bàn giải phẫu, nhìn thấy Lâm Ân nâng bàn giải phẫu lên, điều chỉnh thành trạng thái có thể nửa dựa vào, lại lập tức nhìn thấy Lâm Ân dùng còng tay, còng chân trên bàn giải phẫu, thuần thục khóa chặt hai tay, hai chân của mình.
"Cậu thích chơi như vậy sao?"
Lâm Ân trấn tĩnh nâng chiếc kính mắt lên, lắc đầu nói: "Phu nhân, mong người đừng tùy tiện nói mấy lời kỳ quái như vậy, cháu làm thế này chỉ với mục đích duy nhất là giữ cố định người lại, không để người làm rối loạn mọi thứ trong này mà thôi."
Lâm Ân nói xong, lập tức nheo mắt, cầm lấy kim tiêm.
“Thêm nữa, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra, cháu sẽ tạm thời giúp người tiêm vào tứ chi một lượng thuốc tê nhất định, nhưng hết thảy những chuyện này đều vì mục đích cuối cùng là trị liệu, người còn muốn tiếp tục hay không?"
Phu nhân con rối do dự một chút, cuối cùng cũng nói: "Nếu có thể áp chế nguyền rủa, làm như thế nào cũng được."
Lâm Ân gật đầu. Hắn cũng không nói gì thêm nữa, lập tức đặt mấy chục bình dược tề vừa luyện chế xong, xuống trước mặt phu nhân con rối.
"Phu nhân, uống những bình dược tề này đi, nếu người có thể kiên trì đến lúc hừng đông, cháu cam đoan nguyền rủa trong cơ thể người sẽ bị áp chế xuống rất nhiều, nhưng mong người hãy nhớ kỹ đừng có kêu quá lớn."
Phu nhân con rối nhìn bình dược tề phấn hồng kia, do dự nói: "Nhưng rốt cuộc đây là loại dược tề gì vậy?"
Lâm Ân hít sâu một hơi, nhắm mắt nói: "Ách... Chờ đến khi nguyền rủa trong cơ thể người bị áp chế xuống, cháu sẽ nói cho người biết."
Bởi vì… thực sự khó có thể nói nên lời!
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn luyện chế loại vật phẩm này, cũng không thuần thục.
Ừng ực——Ừng ực——
Vài phút sau, phu nhân con rối đã uống toàn bộ dược tề vào trong bụng, Lâm Ân cũng nhanh chóng tiêm lượng thuốc tê thật lớn vào cánh tay và hai chân cho bà.
"Được rồi." Hắn bình tĩnh đi đến trước cửa, quay đầu nhìn phu nhân con rối đang nằm trên bàn giải phẫu.
"Dược hiệu sẽ nhanh chóng phát huy tác dụng."
"Nhưng mong người nhất định phải nhớ kỹ, hết thảy những chuyện này đều là hy sinh cần thiết vì áp chế nguyền rủa, bởi vì cháu cũng không nghĩ ra biện pháp nào càng tốt hơn, cho nên chỉ có thể áp dụng hạ sách này."
"Phu nhân, cháu tin tưởng người nhất định có thể vượt qua."
Phu nhân con rối có chút ngạc nhiên, ở thời điểm bà đang muốn tiếp tục hỏi, Lâm Ân đã “Ba” một tiếng đóng cửa chính lại.
Mà chưa hết, Lâm Ân còn nhanh chóng khóa cửa chính phòng giải phẫu, rồi vội vàng cầm lấy vài tấm ván gỗ và đinh, không chút do dự đã “Ba ba ba” niêm phong toàn bộ cửa chính, sau đó lại nhanh chóng chạy thẳng về lầu các của mình, dùng viên bông nhỏ, bịt kín lỗ tai, nhắm mắt dưỡng thần.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Khoảng mười phút sau, từ bên trong phòng giải phẫu dưới lầu, lập tức liền truyền đến... từng âm thanh rên rỉ cao vút khó có thể miêu tả rõ thành lời.
"Lâm Ân! Tên... tên khốn kia! Ngươi lại lại cho... Cho... Cho ta uống (beep ——) dược!"
"A a a! Đáng giận! Cứu... Cứu cứu... Cứu mạng... Không được rồi!"
"Ngươi xong rồi! Ngươi xong đời! Ta nhất định... Nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, y a! Ô ô a!"
Dưới lầu không ngừng truyền đến những tiếng hét lớn chói tai, đầy vẻ khó chịu, gấp gáp, từng cơn, từng hồi, kéo dài không dứt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận