Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 793: Tử Vong Ập Đến!

Chương 793: Tử Vong Ập Đến!
Vạn Cơ Chi Thần tiếp tục gian nan mà chống đỡ, cố gắng ngăn cản ảnh hưởng của những loại nguyền rủa làm tinh thần sa sút kịch liệt và cuồng loạn kia, sau đó gian nan cười lạnh nói: "Nhưng ngươi chớ quên (ngáp)... Ta... vẫn còn thuộc hạ..."
Lâm Ân với đôi mắt khép hờ buồn ngủ, cất tiếng nói như muỗi kêu: "Ác... Đúng vậy..."
Sau đó, ngay dưới cái nhìn chăm chú và đỡ đẫn, không có một chút ý chí chiến đấu của Lâm Ân, phía trên tòa Kim Tự Tháp lật ngược màu đen, gần như đã móc nửa tòa lên không trung kia, chợt vang lên một tiếng máy móc vận chuyển cực lớn.
Rất nhanh, hàng loạt những lỗ phóng đạn tối om lập tức xuất hiện.
Ầm vang long ——
Ầm vang long ——
Từng quả tên lửa đạn đạo màu đen nhánh trực tiếp bắn từ những lỗ phóng đạn trên tòa Kim Tự Tháp lật ngược màu đen kia lên không trung, làm cả thành nguyền rủa đều run động.
"Ngươi không định... lưu lại một câu di ngôn ư?" Vạn Cơ Chi Thần cắn răng, gian nan mở to mắt, muốn thưởng thức vẻ mặt tuyệt vọng của Lâm Ân.
Ảnh ngược của những quả tên lửa đạn đạo màu đen nhánh kia, đang dần dần phóng to hơn trong con ngươi của Lâm Ân, chúng trực tiếp chọc thủng mảnh sương mù màu đen để bay tới, giống như một chuỗi pháo hoa trực tiếp bắn tung ra giữa ánh sáng mặt trời.
"Ha ha ha ha ha ha!" Lâm Ân không còn một chút ý chí chiến đấu, cũng không biết có phải đây là kết quả do loại nguyền rủa cười điên cuồng vừa bị phát động hay không, chỉ thấy hắn vừa uể oải sa sút vừa nhìn những quả tên lửa đạn đạo kia, sau đó từ trong cổ họng, chợt phát ra một tràng cười trầm thấp.
Đây là di ngôn của hắn.
Nhưng hắn vẫn lười, vẫn chẳng buồn động lấy một chút, vẫn không thể xốc ý chí chiến đấu lên.
"Ngươi muốn chết..." Cái đầu rồng máy móc khổng lồ đang nằm sấp trên không trung kia có chút uể oải, đưa ánh mắt trống rỗng chăm chú nhìn vào hắn, trạng thái của đôi mắt kia cũng không khác gì Lâm Ân, chốc chốc lại hỗn loạn, chốc chốc lại tỉnh táo.
"Nhưng ngươi sẽ cảm thấy vinh hạnh... Bởi vì từ trước tới nay ngươi chính là sinh vật bậc thấp đầu tiên... Khiến cho ta muốn giết mà không thể......"
"Ngươi đã làm được điều cực hạn mà một con côn trùng... Có thể làm được rồi..."
Trong giọng nói của gã có mang theo một chút thương hại và khàn khàn.
Dưới tác dụng của sáu loại nguyền rủa, ý thức của bọn họ đang không ngừng trở nên điên cuồng, mất tỉnh táo, thậm chí còn thường xuyên thay đổi trong lúc hiệu quả của mỗi một loại nguyền rủa khác nhau bị phát động.
Lâm Ân uể oải nằm nghiêng qua một bên, hướng đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, nói: "À... Đúng vậy..."
Rơi vào loại trạng thái không còn một chút ý chí chiến đấu nào, ngay cả lật người lại, hắn cũng lười, bởi vậy mà gian nan lắm, hắn mới nằm nghiêng được, để ngước đôi mắt buồn ngủ lên, nhìn thẳng vào đám sương mù màu đen phía chân trời, nhìn thẳng vào những quả tên lửa đạn đạo đang nối đuôi nhau bay đến, nhắm thẳng vào vị trí của hắn, giống như đang xem một buổi biểu diễn pháo hoa.
Dưới tình huống như vậy, vốn dĩ hắn đang định dựng thẳng một ngón giữa lên, tỏ vẻ tôn kính với đối phương vì đã dày công trình diễn cho mình xem khung cảnh hoành tráng ấy, vấn đề là ngay cả việc dựng thẳng ngón giữa lên, hắn cũng lười rồi.
Thậm chí hắn còn có cảm giác như thế này cũng được, chết đi trong một buổi biểu diễn pháo hoa chói lọi như thế, cũng là một loại an ủi mà?
Hắn ngáp một cái, sau đó uể oải, không có ý chí chiến đấu, tiếp tục để cho bản thân nằm dài trên mặt đất, dang hai tay ra, giống như muốn ôm lấy không trung u ám trước mắt, trên mặt khẽ nở một nụ cười tươi.
Hệt như hắn đang muốn ôm lấy toàn bộ những quả tên lửa trên bầu trời, cũng như ôm lấy cả tử vong đang từ từ tiến lại gần mình.
Hắn đã sử dụng tất cả những con bài chưa lật trên tay, đã làm được chuyện cực hạn mà một nhân loại có thể làm được, mà cũng không biết vì sao, đột nhiên hắn lại muốn hát vang lên, muốn dùng một khúc hát để ca tụng cảnh tượng rực rỡ mình đang được chứng kiến vào thời khắc này.
À há, sinh mệnh nở rộ a...
Ngươi giống như...
Một bài thơ.
(Bạn có thể nghe bài 怒放的生命 (tiếng Anh - Blooming Life) của Uông Phong. Rất hay và ý nghĩa nha!)
Đến đây, hắn đã cảm thấy thỏa mãn mà nhắm hai mắt lại.
Oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh —— Trong nháy mắt sau đó, cuộc oanh tạc theo hình thức trải thảm lập tức vang vọng cả thành nguyền rủa, ánh lửa và tro bụi mãnh liệt bay lên, giống như tận thế vừa hàng lâm, thậm chí ảnh hưởng của nó còn lan tràn tới tận không trung u ám.
Đó là vô số những quả tên lửa đạn đạo rơi xuống, là một cái lễ rửa tội chết chóc đối với toàn bộ khu vực này!
Nó đại diện cho sự lãng mạn và hủy diệt đã đạt tới đỉnh điểm!
Nhưng chính tại khoảnh khắc này, tại nơi mà cơn sóng chấn động vừa sinh ra sau vụ nổ mạnh đó đang ầm ầm thổi quét đến, ở bên trong những ánh lửa cuồng loạn, những cơn cuồng phong gào thét điên dại kia, dường như có một sợi tơ vừa khẽ động.
Sợi tơ vô cùng nhỏ bé, mảnh mai, nhưng thứ mà nó kéo theo lại chính là vận mệnh của hai con người.
Dường như người ta vừa nhìn thấy một chiếc ô màu đen nhẹ nhàng tung bay giữa những ánh lửa chói lòa và tiếng nổ mạnh kịch liệt…
Dường như người ta lại trông thấy một bóng hình tựa như một đóa hồng nhung màu đen nhỏ bé, phiêu linh ngay bên dưới chiếc ô màu đen kia.
Ngay khoảnh khắc trước khi làn sóng chấn động khủng khiếp nọ quét đến, cô bé với thân hình nhỏ nhắn như một nụ hoa tinh tế màu đen ấy, đã rơi xuống bên người hắn, rồi không chút do dự cô ấy vươn đôi tay mảnh khảnh của mình về phía hắn, lặng lẽ ôm hắn vào trong ngực, rồi nhắm mắt lại.
Gương mặt xinh đẹp kia không biểu lộ ra một chút quan tâm hay lo lắng nào, cô ấy chỉ dùng tấm lưng nhỏ nhắn của mình tới thay hắn nghênh đón tai họa phô thiên cái địa đang ầm ầm rơi xuống kia…
Tử vong sắp đến.
Oanh oanh oanh oanh oanh oanh ——
Trong nháy mắt kia, vụ oanh tạc trải thảm vừa rồi lập tức làm dấy lên một cơn sóng nhiệt. Nó ập đến, cuốn bay mái tóc dài màu bạc của cô gái kia, sau đó nặng nề vùi lấp cả hai người bọn họ xuống dưới tầng tro bụi khổng lồ và ánh lửa rực rỡ đầy trời.
Cảm nhận được cơn rát bỏng, cũng cảm nhận được nỗi đau đớn.
Dường như trong tai còn vang lên tiếng vong linh thét gào, đó là tiếng vọng của tử vong sinh ra do làn sóng xung kích nặng nề đánh sâu vào màng nhĩ.
-apptruyen-
Bạn cần đăng nhập để bình luận