Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 291: Dao Động Nguyền Rủa Dị Thường!!!

Chương 291: Dao Động Nguyền Rủa Dị Thường!!!
Sáng sớm vừa lên.
Tiệm Dược Tề Cưa Máu.
Lâm Ân với vẻ mặt tràn đầy áy náy cầm bàn chải, “Soạt soạt soạt” giúp Bạch Dật đã bị đông lạnh (((;꒪ ꈊ ꒪;))) đến cứng đờ giống như một bức tượng điêu khắc, quét đi lớp tro bụi và sương giá trên người.
Hắn khụ khụ hai tiếng, nói: "Thật có lỗi, Bạch Dật, không phải đại ca cố ý bỏ quên cậu đâu, chỉ vì ngày hôm qua đã xảy ra một chút chuyện quá quan trọng, cho nên trong một thoáng chốc, đại ca không nhớ đến thôi… Đã để cậu bị treo trên cột cờ lâu như vậy."
Nhìn thấy vẻ mặt ngây dại của Bạch Dật, Lâm Ân ( ̄ω ̄;) thực sự không biết nên an ủi gã như thế nào.
Bởi vì ngày hôm qua, hắn một mực nghĩ đến chuyện về Đồ Tể Đầu Heo, cho nên đã ném bỏ sự tồn tại của vị đồng hương này ra khỏi đầu rồi.
Đây đúng là một chuyện vô cùng khốn nạn.
Nhưng Lâm Ân lại cho rằng, xảy ra tình huống này cũng chẳng sao, coi như cho gã thể nghiệm cuộc sống, nhìn xem phong cảnh một chút, dù sao cuộc đời cũng hiếm khi có được một đoạn thời gian thảnh thơi như vậy.
Bạch Dật (((;꒪ ꈊ ꒪;))) trong trạng thái đờ đẫn, khó nhọc nói: "Em đã uống... Gió Tây Bắc… cả một đêm...”
Uống đến thông suốt cả người rồi.
Ít nhất là hiện giờ, gã có cảm giác bản thân thật sự đã trong trong ngoài ngoài tất cả đều thông suốt rồi!
Suốt cả một buổi tối, mình gã cô đơn lẻ loi, trơ trọi lạnh lẽo, bị treo ở nơi đó, toàn thân run run rẩy rẩy, giống như một nhánh rong biển, một nhánh rong biển không ngừng bay phất phơ!
Bạch Dật (((;꒪ ꈊ ꒪;))): "Đại ca, anh có biết đêm hôm đó em đã trải qua như thế nào hay không?"
Lâm Ân khụ khụ hai tiếng, ( ̄ω ̄;) cố gắng an ủi: "Không sao mà, không sao mà, coi như cậu cosplay lá cờ một phen đi, dù sao cơ hội như vậy cúng không nhiều lắm, cậu phải biết quý trọng."
Lâm Ân trấn an vỗ vỗ bờ vai gã.
Bạch Dật o(╥﹏╥)o.
Đây được gọi là tiếng người hả?
Nhưng rất nhanh, vẻ mặt Lâm Ân đã nghiêm túc xuống, hắn khoanh chân ngồi ở trước mặt Bạch Dật, ra hiệu cho gã cũng ngồi xuống, nói: "Được rồi, không nói mấy lời vô nghĩa nữa, anh nói chuyện chính sự với cậu đây. Cậu có thể nói cho anh biết cậu đã rơi vào thế giới này như thế nào hay không? Anh càng nghĩ, cứ có cảm giác chuyện này rất kỳ lạ."
Bạch Dật chán nản xoa xoa đầu, nói: "Không phải em đã nói với đại ca rồi sao? Là lúc tan học, em chuẩn bị qua quán bar gặp mặt đám bạn, đột nhiên rơi vào trạng thái mơ hồ, không hiểu rõ vì sao lại bị app chỉ đường, dẫn vào bên trong một con hẻm nhỏ, sau đó lập tức xuất hiện trên con đường kia rồi."
Lâm Ân chìm vào suy tư.
Hắn cứ có cảm giác chuyện này hoàn toàn không đơn giản như vậy.
Bởi vì căn cứ theo tin tức hắn nhận được từ thầy của mình, thì chỉ có vài tình huống khiến những sinh vật ở bên ngoài rơi vào bên trong thế giới này mà thôi.
Hoặc là sau khi chết, oán khí và hận ý của ngươi rất lớn, từ đó mà phát động một loại cơ chế nào đó, và tự động bị kéo vào thế giới này.
Ví dụ như Alice.
Hoặc là chính ngươi trong lúc vô tình đã xúc động một loại cơ chế nào đó, rồi tự mở ra cánh cửa vào đi thông đến thế giới này, sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà rơi xuống đây.
Mà bình thường, tỷ lệ những sinh vật rơi vào nơi này, vẫn còn có thể trở về là cực nhỏ.
Bởi vì phần lớn những sinh vật rơi vào nơi này đều không có đèn hiệu của thế giới ban đầu kia.
Nghĩ đến đây, Lâm Ân chợt hoàn hồn, ánh mắt do dự mà quét về phía Bạch Dật, nhìn từ trên xuống dưới, nhìn đến mức trong lòng Bạch Dật còn sinh ra từng hồi phập phồng, sợ hãi.
"Vậy cậu nói xem, cậu có thường xuyên đi vào con hẻm nhỏ ấy không?"
Bạch Dật trố mắt nói: "Không... Chỉ vì lần đó hơi vội vàng em mới tìm một con đường tắt, nhưng trước kia em cũng đi qua con hẻm nhỏ ấy vài lần, mà phụ cận cũng có mấy người khác, chẳng hiểu vì sao hết lần này tới lần khác, em lại là đứa bị xuyên qua..."
"Điện thoại của cậu đâu?"
Bạch Dật tỏ vẻ vô tội mà sờ soạng trên người vài cái, sau đó lấy ra một chiếc di động thông minh từ túi tiền bên trong áo khoác.
"Hỏng rồi."
Lúc này màn hình di động đã sớm vỡ thành muôn nghìn mảnh, khởi động lên cũng hoàn toàn không có phản ứng gì.
Lâm Ân tiếp nhận di động, cẩn thận mà đánh giá trong ngoài một phen.
Ôm suy nghĩ thử một lần, Lâm Ân có chút suy tư, sau đó hướng về phía chiếc di động kia, trực tiếp phát động thuật chẩn đoán bệnh ngẫu nhiên.
Hắn vốn không cho rằng mình có thể phát hiện được điều gì.
Nhưng ngay một khắc sau đó, đột nhiên bên tai hắn lại vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
【 đinh! Người phát hiện tổn thương của mục tiêu: Phần cứng nứt vỡ 】
【 đinh! Người phát hiện dao động nguyền rủa dị thường của mục tiêu: Huyết khế 】
Ông ——
Trong nháy mắt, con ngươi trong mắt Lâm Ân đột nhiên co rút lại.
Nguyền rủa!
Bên trong chiếc di động của đối phương lại ẩn chứa dao động nguyền rủa?
Nói đùa gì vậy!
Nhìn thấy biến hóa trên gương mặt Lâm Ân, Bạch Dật ngạc nhiên, hỏi: "Đại ca, anh làm sao vậy?"
Lâm Ân lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc, cầm lấy chiếc di động kia, nói: "Anh vừa phát hiện được một vài thứ không sạch sẽ bên trong điện thoại của cậu, nói không chừng, nó chính là nguyên nhân khiến cậu rơi vào thế giới này."
Hắn vừa dứt lời, Bạch Dật lập tức run rẩy, cả người đầy sợ hãi, sắc mặt tái nhợt.
Trái tim điên cuồng đập mạnh.
"Chuyện này... anh nói đùa gì vậy!"
Lâm Ân nghiêm túc nói: "Nếu muốn biết rõ hơn về tình huống này, chúng ta cần phải kiểm tra thêm, nhưng nếu đã phát hiện ra nguyền rủa, thì khẳng định là trước khi đi vào nơi này, cậu đã từng tiếp xúc với một chút thứ không sạch sẽ rồi."
Không nói hai lời, Lâm Ân lập tức cầm lấy chiếc di động kia, còn dẫn theo Bạch Dật đi tới một gian phòng bên trong tầng hầm ngầm.
Nơi này có bày rất nhiều công cụ máy móc, đây cũng là khu vực thầy hắn dùng để tiến hành cải tạo máy móc.
Lâm Ân mở chiếc di động kia ra, trấn tĩnh nói: "Cậu cứ ra ngoài cửa chờ anh, anh thử xem có thể sửa lại chiếc di động này hay không, nếu có thể, hẳn là chúng ta sẽ kết luận được tình huống này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận