Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 519: Văn Hóa Lang Tính!!!

Chương 519: Văn Hóa Lang Tính!!!
Lâm Ân bắt đầu trở nên cuồng nhiệt.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được bầu không khí y học nồng đậm đến thế, so sánh với một mình hắn đơn đả độc đấu ở bên trong Tiệm Dược Tề Cưa Máu, thì bầu không khí học tập và công tác ở nơi này tốt hơn nhiều lắm!
Hơn nữa đây là cảm giác cả nhóm người cùng gây chuyện ư?
Quả nhiên, nơi này mới là địa phương thích hợp nhất dành cho hắn!
Văn hóa lang tính [1] nha!
Sau khi giải quyết êm thấm hai sự cố vừa đột ngột phát sinh, nhóm Dạ Y xung quanh đều gật đầu ra hiệu với Lâm Ân, rồi không do dự hay trì hoãn thêm bất cứ giây phút nào nữa, bọn họ đã nhanh chóng quay về với cương vị của chính mình, lại nhanh chóng mà chuyên chú bắt đầu trị liệu người bệnh do mình phụ trách.
"Lương Y tiên sinh, cậu công tác ở cương vị nào? Có cần tôi đưa cậu đi hay không?" Một Dạ Y nhanh chóng đi lên hỏi.
Lâm Ân lắc đầu nói: "Tôi vừa tới, viện trưởng còn chưa tiến hành phân phối công việc cho tôi, chỉ sợ tôi cần phải đi tìm viện trưởng đưa tin một chút trước đã."
Dạ Y kia vội vàng nói: "Viện trưởng lão nhân gia vừa đến khám bệnh tại nhà rồi, hiện tại đúng là thời điểm nhân thủ khan hiếm, nếu tiên sinh cậu không ngại..."
Lâm Ân quát to: "Đương nhiên là không ngại!"
Dạ Y kia trố mắt nói: "Nhưng tôi còn chưa nói cậu không ngại cái gì nha!"
Lâm Ân vung bàn tay to lên, mỉm cười nói: "Chỉ vì một câu nói y giả nhân tâm thôi, chỉ cần có thể ra sức cung cấp quá trình chữa trị và phục vụ chất lượng cao cho những bệnh nhân đáng yêu, không cần biết yêu cầu là gì tôi đều nghĩa bất dung từ!"
Dạ Y kia lập tức bị lời nói dõng dạc của Lâm Ân làm trong lòng rung động.
"Hay lắm! Hay cho một câu tôi đều nghĩa bất dung từ! Có những lời này của tiên sinh, tôi cũng an tâm rồi!"
Nói xong, Dạ Y nọ lập tức dẫn Lâm Ân đi tới phía trước một quầy lễ tân nằm ở vị trí đầu tiên trong đại sảnh.
"Lương Y tiên sinh, vậy nơi này đành nhờ cả vào cậu, trong khoảng thời gian này, thánh đường của chúng ta cần phải tiếp nhận quá nhiều bệnh nhân đến từ khắp các nơi bên trong thế giới hắc ám, phần lớn Dạ Y thường trú ở chỗ chúng ta đều bị phái đến khu bệnh nặng rồi, khiến cho nhân thủ tại khu bệnh nhẹ bị thiếu hụt nghiêm trọng, nhưng cậu cứ yên tâm, người tới khu bệnh nhẹ khám bệnh hầu hết đều mắc một vài bệnh nhỏ thôi, không cần đại động can qua (huy động quá nhiều người tới)!"
Lâm Ân trấn định nói: "Có cần thu phí không?"
Dạ Y kia nhanh chóng đưa một phần danh sách bệnh trạng và danh sách dược tề đặt ở trước mặt Lâm Ân, nghiêm túc nói: "Bởi vì hình tượng của Dạ Y chúng ta trong những lời đồn đại bên ngoài quá kém, cho nên vài năm trở lại đây, quy định của chúng ta cũng được sửa lại rồi. Chỉ cần là bệnh nhân mắc chứng bệnh nhẹ cần trị liệu, đều không thu phí, dược tề cũng thu một chút phí tổn thôi. Chỉ có những người mắc bệnh nặng và nguyền rủa mới cần thu phí dụng. Tất cả phí dụng tiêu chuẩn đều được ghi lại rõ ràng trên danh sách, cậu có thể tự mình tiến hành xem xét và phán đoán."
Lâm Ân giơ ngón tay cái lên, mỉm cười nói: "Tôi hiểu rồi!"
Dạ Y kia lập tức gật đầu, sau đó xoay người lớn tiếng nói với mấy cô y tá: "Mấy cô hãy nghe lệnh điều động từ Lương Y tiên sinh, tất cả phải nhanh nhạy một chút, đã biết chưa?"
"Biết rồi!"
"Lương Y tiên sinh, như vậy, nơi này giao lại cho cậu nhé, tôi vẫn còn mấy ca phẫu thuật cần làm, xin thứ lỗi không tiếp chuyện được!"
"Được rồi! Anh cứ đi làm việc thôi!"
Dạ Y kia lập tức xoay người, lại nhanh chóng rút hai con dao ra, vội vã chạy thẳng về khu bệnh nặng.
Cái đầu của Trái Trái nhanh chóng thò ra khỏi cổ áo của Lâm Ân, ngẩng đầu kinh ngạc nói: "Ngươi lại lăn lộn trở thành bác sĩ tại khoa tiếp chẩn rồi? Không phải ngươi đến nơi này để thực tập sao? Không phải thực tập sẽ bắt đầu từ làm việc lặt vặt hả?"
Lâm Ân nâng chiếc kính một mắt lên, quát to: "Đây là vấn đề cảnh giới của ngươi, ngươi phải biết rằng, không cần biết chức vị thấp đến mức nào, đều là phục vụ cho sinh mạng của con người. Là một Dạ Y, chẳng lẽ còn có thể kén cá chọn canh sao?"
Trái Trái (|| ? Д? ).
Tuy lời nói này cũng có đạo lý, nhưng vì sao cô ấy cứ có cảm giác nó không đúng lắm? Điểm nào không thích hợp đây?
Trong khi Trái Trái còn đang mải suy tư, không mở miệng nói chuyện nữa, Lâm Ân cũng không nhàn rỗi, hắn lập tức đứng lên, cầm lấy cái loa bên cạnh, hô to đối với lượng lớn sinh vật đang hối hả đi đi lại lại bên trong đại sảnh người đến người đi đông nườm nượp trước mặt: "Này này này! Các bệnh nhân và nhóm thân nhân của người bệnh, xin chú ý! Đều nhìn qua bên này! Vâng, nhìn qua bên này giùm! Người mắc bệnh nặng xin mời đi qua cửa khác, người mắc bệnh nhẹ mời qua nơi này của tôi xếp hàng, đừng làm chậm trễ quá trình Dạ Y cứu chữa cho những người khác. Đến đến đến! Xếp hàng! Xếp hàng nào!"
Lâm Ân vừa hét to như vậy, một nhóm sinh vật khá đông lập tức tách khỏi đám bệnh nhân đang hối hả di chuyển bên trong đại sảnh, vội vã bước về phía cửa sổ của hắn.
Hiện tại đúng là lúc phải nắm chắc thời gian, nhiệm vụ cực kỳ nặng nề.
Bởi vì đang có quá nhiều bệnh nhân từ khắp các nơi trên thế giới, đang nhanh chóng thông qua cổng truyền tống đi đến nơi này khám bệnh.
Hắn phải lập tức tiến hành tiếp chẩn thôi.
Lâm Ân vừa ngồi xuống chiếc băng ghế nhỏ của mình, một sinh vật loại nhân hình trên người mọc ra vô số con mắt đã đi tới, nhanh chóng ngồi xuống cái ghế trước quầy của hắn, rồi mở miệng nói: "Bác sĩ, gần đây tôi cứ có cảm giác tứ chi vô lực, con mắt khô khốc, nhìn cái gì cũng xuất hiện hiện tượng bóng chồng. Tôi thực sự không biết mình đang bị làm sao nữa, cậu có thể giúp tôi nhìn xem hay không?"
【 đinh! Ngươi phát động nhiệm vụ: chẩn đoán bệnh cho Đa Nhãn Ma, khen thưởng sau khi nhiệm vụ hoàn thành: Tiền khô lâu 200, kinh nghiệm cơ sở 200, năng lực chẩn đoán bệnh +10】
-----------------
[1] : văn hóa lang tính chỉ phương thức biến hóa các loại đặc tính của loài sói là dã tính, tàn bạo, tham lam, bạo ngược, thành một dạng ý chí chiến đấu, sau đó vận dụng vào bên trong sự nghiệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận