Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 398: Toang cmnr!

Chương 398: Toang cmnr!
Bên ngoài, người trung niên kia nhìn cảnh tượng hiện ra bên trong khung hình ảnh ấy, không khỏi bị tình cảm làm xúc động mà từng chút từng chút nắm chặt hai tay, rồi từng chút từng chút nhắm hai mắt xuống.
Giống như những ký ức vốn phủ đầy bụi kia, lại một lần nữa bị người ta kéo tơ, lột kén, mà khai quật lên.
Ông ấy không muốn rời đi...
Ông ấy nói mình là một bác sĩ, với lý tưởng là vỗ về an ủi toàn bộ những sinh linh bị tổn thương bên trong thế giới hắc ám này, khiến cho mỗi một vị đồng bào bị kéo vào địa ngục đều có thể tìm được cho mình một chốn quy túc càng tốt đẹp hơn.
Rõ ràng là ông ấy vừa trở thành một Dạ Y không lâu.
Đó cũng chỉ là một sự kiện nhỏ bé không đáng kể mà ông gặp được trong lúc đi chấp hành nhiệm vụ.
Ông ấy hoàn toàn có thể buông tay mặc kệ.
Nhưng ông ấy vẫn làm.
Mọi người nghe những lời tự thuật cứ đều đều vang lên trong khung hình ảnh, còn đôi mắt lại một mực dõi theo từng biểu cảm trên gương mặt phong sương của vị nguyên huân đang nhắm mắt ngay trước mặt mình.
Bọn họ kinh ngạc vô cùng, nhưng thực sự không tìm được một chút liên hệ nào giữa ông ấy và nhân vật chính bên trong kịch bản kia...
Nhưng giống như... những gì hai người bên trong đang nói, chính là những gì ông ấy đã từng trải qua.
...
"Tôi phải cứu."
Trước cái bàn học của mình, Uông Đào ngẩng đầu, đưa mắt nhìn trần nhà, trong mắt tràn đầy hồi ức.
"Ở thời điểm thành viên tiểu tổ của ông ấy đi đến, bọn họ đã tìm được tôi với thân thể vỡ nát bên trong phế tích kia, nhưng lại không tìm được vị tiền bối nọ."
Nói đến đây, cậu ấy chậm rãi vươn tay, giống như đang muốn bắt lấy một thứ gì đó, nhưng bất lực, chỉ có thể yếu ớt nắm lấy một mảnh hư không vô hình.
Không thể nắm bắt bất cứ điều gì chân thực.
"Tôi đã được cứu chuộc."
"Nhưng ông lại mất đi sinh mệnh của mình."
"Bởi vậy, trong lòng tôi cứ một mực tự hỏi bản thân rằng, rốt cuộc ông ấy làm như vậy, có đáng giá hay không? Bởi vì tôi chỉ là một linh hồn bé nhỏ không đáng kể, còn ông chính là một vị Dạ Y với tiền đồ rộng mở tươi sáng. Hơn nữa, dù ông ấy có thành công cứu được tôi ra ngoài, tôi cũng có thể chết đi bất cứ lúc nào..."
Ánh mắt cậu ấy lại rơi vào trống rỗng, một mực nhìn về phía trước, vô định, bất an.
"Rốt cuộc, có đáng giá hay không..."
Sau đó là một khoảng lặng dài lâu.
Trong mắt Lâm Ân vẫn phản ánh gương mặt của cậu ấy, bỗng nhiên hắn mở miệng hỏi: "Vậy đáp án của cậu là gì?"
Uông Đào hít sâu một hơi, khẽ vươn tay xoa xoa huyệt Thái Dương. Ở thời điểm lại một lần nữa mở to mắt, cậu ấy chợt mỉm cười, khóe miệng tươi cười mà đôi mắt ngấn lệ: "Rất lâu về sau, tôi mới hiểu được đạo lý này."
"Vốn dĩ ngay từ đầu, trong chuyện này đã không hề tồn tại vấn đề có đáng hay không rồi. Ông ấy chỉ đang có cố gắng đi làm một chuyện mà bản thân ông ấy cho là đúng đắn thôi. Nếu chúng ta cứ cứng nhắc đưa hết thảy những chuyện này lên bàn cân để đong đếm, chẳng phải mọi chuyện đã mất đi ý nghĩa của nó rồi?"
"Ông ấy muốn cứu chuộc tôi, cho nên ông ấy làm, tất cả chỉ có vậy, không hơn."
Lâm Ân một mực nhìn chằm chằm vào nụ cười tươi bên dưới đôi mắt đẫm lệ của cậu ấy.
Rõ ràng đang ở bên trong hắc ám, nhưng biểu cảm ấy, lại mang đến cho người ta một loại cảm giác cậu thiếu niên này đang đắm chìm dưới ánh hào quang.
Lâm Ân biết, cậu ấy đã tìm được con đường thuộc về mình, khóe miệng hắn lập tức cong lên, nhanh chóng vươn nắm tay tới, muốn chạm vào bàn tay đối phương, nói: "Ừm! Tôi cũng đang cố gắng đi về phía mục tiêu này, có điều, tôi đoán mình không thể làm tốt được như vị tiền bối cậu vừa nhắc đến."
Uông Đào cũng mỉm cười vươn nắm tay tới, đụng vào nắm tay của hắn một cái, nói: "Không, cậu đã chiến thắng tuyệt đại đa số người khác rồi."
Lâm Ân đứng lên, dùng sức duỗi eo rồi lập tức mỉm cười ôm hai tay, nói: "Cám ơn, có thể nhìn thấy một kết cục không làm người khác u buồn như vậy, tôi đã rất hài lòng rồi. Còn cô bé kia đâu? Ánh trăng sáng trong lòng cậu đó?"
Uông Đào khụ khụ hai tiếng, có chút khó xử quay đầu đi. Nhưng cậu ấy vẫn ngẩng đầu lên, nhìn về phía ngồi cô bé đang ngồi vị trí gần cửa sổ trước mặt, ánh mắt đầy lưu luyến nhưng chỉ dám ngắm nhìn từ phía xa xa.
"Về sau này tôi đã giành lại cô ấy."
"Cô ấy vốn là cô bé vô cùng thiện lương, khiến trong lòng tôi áy náy vô cùng. Cô ấy không nên bị cuốn vào bên trong cuộc đời của tôi, bởi vì nếu không có tôi, cô ấy hoàn toàn có thể tìm được cho mình một tương lai càng tốt đẹp hơn."
Bóng dáng cô bé ấy vẫn một mực in vào đôi mắt Uông Đào, tựa như gợn sóng trong vắt.
"Cho nên, tôi đã thỉnh cầu chủ mẫu đưa cô ấy trở về Lam tinh, nếu tính thời gian, hẳn là hiện tại cô ấy cũng trưởng thành đến độ tuổi này rồi..."
"Một kiếp này, tôi chân thành hi vọng cô ấy có thể nhận được hạnh phúc đủ đầy."
Nói đến đây, biểu cảm trên mặt Uông Đào trở nên nhẹ nhàng, như vừa trút được gánh nặng, cậu ấy lại nhắm hai mắt lại.
Cơn gió nhẹ từ bên ngoài cửa sổ lặng lẽ thổi qua.
Xung quanh vẫn chìm trong im lặng.
Sau đó ngay dưới cái nhìn chăm chú của mọi người bên ngoài, Lâm Ân đứng lên, nhắm mắt lại, rồi chậm rãi nâng tay lên.
Ở thời điểm mọi người bên ngoài còn đang không hiểu hắn định làm cái gì, thì đột nhiên Lâm Ân dùng tay gõ thẳng vào đỉnh đầu cậu thiếu niên đang ngồi bên cạnh mình một cái.
Ba —— Âm thanh vang dội vô cùng.
...
"Oa nha nha!"
Bên ngoài, tất cả nhóm học viên và Dạ Y đều bị hành động này của hắn dọa cho nhảy dựng lên, trên mặt lộ ra vẻ hãi hùng khiếp vía.
Một cái cốc đầu này, thực sự làm bọn họ bất ngờ không kịp đề phòng nha!
Mọi người đều đưa ánh mắt ngơ ngác (ΩДΩ) mà nhìn cảnh tượng vừa phát sinh trên khung hình ảnh, lại nhanh chóng quay đầu, trong lòng mang theo run sợ vô vàn, lén lút nhìn biểu cảm trên mặt vị trung niên bát tự nguyên huân kia.
Cái này...
Cái này...
Số bốn à! Số bốn ơi! Cậu không cần phải dũng cảm đến mức này đâu!
Cậu có biết hay không, hiện giờ nguyên thân của cậu thiếu niên vừa bị cậu dùng tay cốc cho một cái không thương tiếc vào đầu kia, đang đứng bên ngoài nhìn chằm chằm vào hai cậu đó!
Hơn nữa, vị này chính là bát tự nguyên huân! Là một vị đại nhân vật!
Toang cmnr! Cậu toang cmnr!
Bạn cần đăng nhập để bình luận