Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 489: Chẳng Lẽ Mục Đích Của Hắn… Lại Là Nhà Sao???

Chương 489: Chẳng Lẽ Mục Đích Của Hắn… Lại Là Nhà Sao???
"Thế hiện giờ bọn họ đang ở đâu?"
"Bọn họ đã lên chuyến bay từ Ma Đô đi khu Hắc Long ở Đông Bắc rồi, chuyến bay đã cất cánh từ hơn mười phút trước. Trưởng quan, bọn họ là người bị tình nghi đang bỏ trốn sao? Nếu đúng là như vậy, chúng tôi có thể lập tức liên hệ với người của bên kia, tạm giữ bọn họ lại."
Duẫn Cầm ngẩng đầu, mờ mịt nói: "Không! Không cần."
Bọn họ đi phương Bắc.
Nhưng vì sao bọn họ lại muốn đến nơi đó chứ?
Nếu đây là lần đầu tiên Lâm Ân được triệu hồi đến thế giới này, thì hắn có lý do gì để đi đến nơi đó?
Cô ấy lại nỉ non lẩm bẩm: "Một nửa quê hương..."
Lại nói, mấy ngày trước, khi bọn họ thẩm vấn Bạch Dật, gã từng nói rằng đại ca của mình vốn không phải tồn tại chân chính sống bên trong địa ngục, mà là một người bị rơi vào địa ngục.
Hơn nữa, hắn cũng không thuộc về nơi này, nhưng thế giới kia của hắn lại vô cùng giống với Lam tinh...
Chẳng lẽ nói...
Đột nhiên cô ấy ngẩng đầu lên, nói: "Là nhà sao?"
...
Phía trên chuyến bay đến địa khu Hắc Long.
Bạch Dật mở lớn hai mắt, thân thể thẳng tắp ngồi trên một cái ghế thuộc khoang hạng nhất.
Mà ở bên cạnh người gã, đúng là cô “Em gái” đang mặc một bộ vest hoàn toàn không hợp với người. Trên mặt cô bé kia có đeo một chiếc kính râm, đang tựa vào ghế nằm, vẻ ngoài nhàn nhã, ung dung mà thưởng thức phong cảnh mặt trời mới mọc từ hướng Đông bên ngoài cửa sổ.
"Đại ca, loại năng lực biến hóa này của anh thực sự lợi hại vậy sao?" Bạch Dật trừng lớn hai mắt, bởi vì đến tận lúc này, gã vẫn có cảm giác mơ mơ hồ hồ tựa như những gì vừa xảy ra không phải sự thật vậy.
"Nó biến hóa thật, hay chỉ là Chướng Nhãn Pháp mà thôi? Nhưng nhìn rất giống thật!"
Bởi vì nếu không phải người quen thuộc, bọn họ căn bản không thể nhìn ra bất cứ điểm gì khác thường trên thân thể đối phương cả.
Mà ngay cả một người làm anh trai ruột giống như gã đây, cũng rất khó phân biệt được cô em gái đang ở trước mặt mình này vốn không phải em gái chân chính của gã.
Lâm Ân nghe vậy, lập tức vươn tay xoa xoa cằm, (? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ) nói:
"Đương nhiên, loại năng lực này không đơn giản như Chướng Nhãn Pháp, nó là biến hóa thật đó. Về chuyện này thì cậu không cần phải hỏi nữa đâu, anh đã kiểm tra rồi."
Nói xong, Lâm Ân lập tức kéo áo mình ra, nhìn thẳng vào bên trong, tiếp tục: "Ừm, giống nhau như đúc."
"..."
"..."
Bạch Dật vươn tay đỡ trán.
Đại ca ơi, dù anh muốn chứng minh cái gì cũng đừng kéo áo nhìn vào bên trong như vậy chứ?
Không có gì hay mà nhìn đâu!
Tuy đây vốn là thân thể của đại ca anh, anh chỉ biến thân thể của mình thành em gái em thôi, nhưng anh kéo áo nhìn vào bên trong như vậy, thực sự mang lại cho em một loại cảm giác tà ác… kiểu như đại ca anh vừa kéo áo của em gái em rồi nhìn vào bên trong đó vậy!
Cảm giác này rất là kỳ quái nha!
Hơn nữa, hình như đại ca chẳng có chút cảm giác khó chịu nào khi biến thành một người khác phái? Chẳng lẽ đây chính là loại tâm tính thoải mái, rộng lượng, không câu nệ khuôn phép của người bên dưới địa ngục sao?
"Đại khái là bao lâu nữa chúng ta sẽ đến nơi?"
"Em vừa hỏi rồi, hơn hai giờ một chút là đến, máy bay di chuyển rất nhanh."
"Ok."
Lâm Ân quay đầu, lại ngắm nhìn tầng mây cao cao ngoài cửa sổ.
Bên trong đôi mắt hắn lại một lần nữa hiện ra cảnh tượng của hai năm trước kia, vào thời điểm ấy, hắn còn chưa rơi xuống địa ngục, còn là một thiếu niên bình thường.
Ba mẹ, hai người có khỏe không?
Tuy con biết, hai người ở trong thế giới này, cũng không phải ba mẹ chân chính của con, nhưng không cần biết như thế nào, ít nhất cũng để con được trông thấy ba mẹ một lần đi.
Đến đây, Lâm Ân chậm rãi nhắm hai mắt lại.
...
Rất nhanh, hai giờ chỉ thoáng chốc là qua.
Tại sân bay thuộc tỉnh lị, hai người xuống khỏi máy bay, lại nhanh chóng rời khỏi sân tTDvPvẚ
Dù lúc này đang vào giữa hè, nhưng thời tiết ở phương Bắc vẫn mang theo một chút man mát đặc biệt.
Lâm Ân ngẩng đầu, tìm một góc không người, nhanh chóng khôi phục lại thân thể vốn có của mình.
Trên người mặc tây trang đi giày da, thoạt nhìn hắn giống hệt một vị lãng tử vừa xuất ngoại trở về. Nhưng đương nhiên, nơi hắn vừa đi vốn không phải nước ngoài, mà là địa ngục.
Lâm Ân ấn chiếc mũ phớt cao trên đầu xuống, gần như dùng một phương thức cực độ tham lam để hít sâu cơn gió lạnh đến từ phương Bắc quê hương. Nó chính là luồng không khí lạnh từ Siberia bên kia thổi tới, làm người ta cảm thấy cảm thấy man mát, lại khiến trong lòng bọn họ ấm áp dạt dào.
Quen thuộc!
Vô cùng quen thuộc!
Tựa như mỗi một cơn gió lạnh, mỗi một luồng không khí ở nơi này, đều mang theo khí tức cố hương.
Dường như không có gì thay đổi, nhưng lại có vẻ như tất cả đã đổi thay rồi!
"Đại ca, anh có ổn không?" Bạch Dật xoay người, nhìn vẻ mặt đang suy tư đến xuất thần của Lâm Ân.
Lâm Ân lập tức hoàn hồn, trên mặt lộ ra một nụ cười, hắn lại ấn chiếc mũ phớt cao của mình xuống, chống cây gậy bước đi, giống hệt một quý ông đã xa nhà lâu ngày, giờ mới có dịp quay lại quê hương: "Anh ổn mà, chúng ta đi thôi. Nơi này khá xa nhà của anh đó, hi vọng chúng ta có thể đến kịp."
Hắn đã hỏi Huyết Oa Oa về chuyện này rồi. Thời gian duy trì triệu hồi cũng không lâu lắm, dài nhất sẽ không vượt quá hai ngày, mà ngắn nhất, chỉ có thể duy trì trong vòng vài tiếng đồng hồ thôi.
Hắn chỉ hi vọng, ở trước khi thời gian triệu hồi chấm dứt, mình có thể đúng lúc đuổi đến nơi, sau đó liếc mắt nhìn ba mẹ ở phía xa xa một cái.
Liếc mắt một cái thôi, như vậy đã đủ lắm rồi.
Bởi vì thành phố ở tỉnh lị này cách khá xa huyện thành của hắn, tới cuối cùng, bọn họ chỉ có thể thay đổi lộ trình bước lên xe lửa di chuyển qua bên đó.
Lại bởi vì không có tuyến đường chạy thẳng một mạch đến huyện thành kia, nếu không ngồi xe taxi sẽ nhanh hơn đi xe lửa rất nhiều.
Nhưng Lâm Ân lại không đi thẳng đến nhà ga. Hắn lại ghé ven đường tùy tiện tìm một cửa tiệm bán kim khí nào đó, rồi ngay dưới ánh mắt nghi hoặc và khó hiểu của Bạch Dật, Lâm Ân cười ha hả mà mua tới mấy chục cái chậu inox, mới chịu rời đi.
Bạch Dật lập tức sửng sốt, hỏi: "Đại ca, anh mua nhiều chậu inox như vậy làm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận