Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 797: Một Linh Hồn Của Trật Tự!

Chương 797: Một Linh Hồn Của Trật Tự!
-apptruyen-
Đám máy móc hình người vung kiếm laser trong tay, nhanh chóng lao thẳng đến.
Đồng thời, hàng loạt họng súng đen ngòm dày đặc cũng vào vị trí, trực tiếp chỉ thẳng vào thiếu nữ đang nhắm mắt, nhưng vẫn máy móc nâng thiếu niên nhân loại kia lên, muốn rời khỏi nơi này, sau đó lạnh lùng bóp cò súng.
Nếu đứng từ trên cao nhìn xuống dưới, ngươi hoàn toàn có thể nhìn thấy những đại quân máy móc đang chạy trên đường giống hệt những đàn kiến vô cùng vô tận, chúng từ bốn phương tám hướng, điên cuồng chạy thẳng về phía hai bóng người đang đứng ngay vị trí trung tâm kia…
Dường như nhất định phải cắn nuốt, phải nghiền nát bọn họ!
Đó là cơn phẫn nộ và cừu hận điên cuồng nhất đến từ tộc máy móc!
Nhưng ngay dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Ân, cả người Hắc Huyền Nguyệt, từ trên xuống dưới đều tản ra một luồng lưu quang chú thuật màu tím.
Đến đây, rốt cuộc cô ấy cũng mở đôi mắt đen nhánh của mình ra, sau đó năm ngón tay xòe rộng, ngay cả nơi này cũng chớp động từng đường hoa văn chú thuật.
"Ôm chặt ta, Lâm Ân."
Đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người bọn họ quen biết nhau tới nay, hắn được nghe tiểu thư con rối trực tiếp gọi tên của hắn. Và cô ấy vẫn dùng giọng nói bình thản không chút cảm xúc kia, tựa như mình vừa làm một chuyện cực kỳ nhỏ nhặt, hoàn toàn không đáng kể nhắc đến.
Sau đó, cô ấy vung vẩy sợi tơ trong tay.
Tựa như vào khoảnh khắc đó, toàn bộ năng lượng đều hội tụ ở trên người cô ấy.
Sau đó, cô ấy thả người nhảy lên, từng chuỗi hoa văn màu tím vẫn không ngừng đan kết vào nhau trong đôi mắt ấy, từng sợi tơ ở bên người lại tung bay, như đang phụ họa cho tiểu thư con rối nhảy một điệu waltz cực kỳ duyên dáng.
Trạng thái vận chuyển siêu phụ tải lại một lần nữa phát huy tác dụng, nó trực tiếp làm cho bộ thân thể con rối đã bị tàn phá tới rách nát của Hắc Huyền Nguyệt bộc phát ra lực lượng thật lớn.
Cô ấy cõng Lâm Ân trên lưng, thoáng ngẩng đầu, sau đó thân thể nhanh chóng chạy xuyên qua màn mưa bom bão đạn đang điên cuồng trút xuống.
Sợi tơ xẹt qua đầu ngón tay cô ấy, khiến cho cánh tay trái đã tan nát càng không ngừng phun ra hoa lửa. Nơi những sợi tơ nọ đi tới, đều có một bộ máy móc hình người bị vặn gãy cổ… toàn bộ hình ảnh kia đều phản chiếu trong đôi mắt bình tĩnh của cô ấy.
Tới cuối cùng, cô ấy cũng đứng thẳng trên chiến trường, cũng dùng bộ thân thể rách nát gần như tan vỡ của mình, để thẳng thắn chứng minh, để tận tình biểu diễn phương diện xuất sắc nhất của một con rối chiến đấu.
Bảo vệ.
Giết chóc.
Chấp hành.
"Một linh hồn của trật tự."
Trong lúc ấy, cái đầu rồng khổng lồ của Vạn Cơ Chi Thần vẫn chăm chú nhìn vào thiếu nữ màu tím đang nhẹ nhàng khiêu vũ giữa hàng vạn đại quân máy móc, trong ánh mắt của gã hiếm hoi để lộ ra một tia thưởng thức.
Nhưng rất nhanh, đôi mắt nọ lại khôi phục vẻ lạnh như băng.
Bởi vì gã biết, nếu bản thân đã đến nơi này rồi, thì không một chuyện gì có thể khiến gã thay đổi ý nghĩ của chính mình, hoặc là thay đổi mục đích của chính mình.
Nếu các ngươi vẫn đang cố gắng chống chọi, vẫn không muốn chết đi, ta cũng chỉ có thể dùng một loại tử vong càng thêm chói lọi, để đáp trả cho những nỗ lực giãy giụa của các ngươi thôi.
Khoảnh khắc kia, tòa Kim Tự Tháp lật ngược màu đen vẫn một mực lơ lửng trên hư không, lại đột ngột mở ra từ khoảng giữa. Trong tiếng máy móc ầm vang, từ bên trong lỗ hổng nọ lập tức nhô ra một họng pháo màu bạc xanh khổng lồ, từ phía xa xa, họng pháo nọ trực tiếp chỉ thẳng về phía bóng dáng nhỏ xinh mang theo chú văn màu tím đang nhảy múa ngay vị trí trung ương nhất của chiến trường.
"Cho bọn họ một kích cuối cùng, để bọn họ chết cũng đủ thể diện."
Cùng với giọng nói lạnh như băng ấy vang lên, họng pháo khổng lồ nọ lập tức vang lên những tiếng ù ù, bắt đầu khởi động, tích lũy năng lượng.
Chỉ thấy một dòng năng lượng màu bạc xanh cực kỳ chói mắt nhanh chóng hội tụ lại, mang đến những tiếng nổ bùm bùm ngay bên trong họng pháo, thậm chí vì sự xuất hiện của dòng năng lượng này, mà cả không gian xung quanh cũng nứt ra thật nhiều khe hở nhỏ.
Đó là chủ pháo đến từ tổ ong!
Cũng là đòn tấn công đáng sợ nhất được tổ ong dùng làm binh khí chiến tranh cho mình.
Phải biết rằng, dưới căn nguyên, không một tồn tại nào có thể ngăn cản được một kích của nó. Đây cũng là lời tuyên cáo cuối cùng đối với một sinh mệnh.
"Nã pháo."
Cùng với giọng nói lạnh nhạt kia vang lên, chỉ nghe “Ông” một tiếng ———— dòng năng lượng khổng lồ nọ trực tiếp rời khỏi họng pháo, phác họa nên một quầng sáng màu bạc xanh, lướt ngang qua bầu trời đen nhánh, chiếu sáng cả không trung.
Lâm Ân đang bị nguyền rủa trấn áp, ở vị trí trung ương nhất trên chiến trường, đột nhiên quay đầu lại, trong đôi mắt trực tiếp phản chiếu một đường ngân mang đại diện cho sự hủy diệt đang nhanh chóng bắn tới.
Sắc thái trong mắt hắn lập tức thay đổi, chuyển thành một mảnh dữ tợn.
"Tiểu thư con rối! Mau tránh ra!"
Một tiếng gầm đầy phẫn nộ và gấp gáp vang lên, khiến cho Hắc Huyền Nguyệt vốn đang say mê nhảy múa trong luồng lưu quang màu tím của mình, cũng trông thấy đường ngân mang chói lòa muốn lấp kín cả không gian kia.
Trong khoảnh khắc đó, thân thể cô ấy đã bị một viên đạn vừa phá vỡ tầng phòng ngự của những sợi tơ, nặng nề đánh trúng, làm lượng lớn hoa lửa bắn tung ra.
Giữa những đốm hoa lửa không ngừng phụt lên, mái tóc bạc nhẹ nhàng bay múa, trong khi thân thể của cô ấy lại nặng nề rơi xuống đất.
Vũ điệu màu tím đã lịm đi trong đám tro bụi phủ đầy đại địa.
Lâm Ân rống to một tiếng, hắn vội vàng lao lên, chắn ngay trước mặt Hắc Huyền Nguyệt.
Đừng hỏi vì sao hắn có thể làm được như vậy, bởi vì ý chí lực thật lớn đã mạnh mẽ kích phát ý chí chiến đấu trong lòng hắn, khiến hắn thoát khỏi sự áp chế của nguyền rủa mà ngẩng đầu nhìn thẳng vào luồng sáng chết chóc màu bạc xanh đang từ nơi xa xa kia, lao đến nơi này.
Tại khoảnh khắc đó, dường như có một loại hoa văn nào đó trực tiếp xuất hiện bên trong đôi mắt dữ tợn của hắn, chỉ trong nháy mắt sau, chúng đã hội tụ thành một nụ hoa yêu diễm.
Một đóa tử la lan lả tả bay trong gió.
Đăng tại truyện yy
Bạn cần đăng nhập để bình luận