Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 257: Hình Như Sợ Mới Là Phản Ứng Bình Thường Mà?

Chương 257: Hình Như Sợ Mới Là Phản Ứng Bình Thường Mà?
Thùy trán là một bộ phận bên trong đại não của con người, cũng là bộ phận ở gần phía trước nhất.
Bên trong phần giới thiệu của hệ thống, bộ phận chủ chốt mà ác linh bị bỏ thêm vào kia chiếm cứ chính là thùy trán của đại não.
Ở giai đoạn đầu của bệnh, thùy trán của người bị ký sinh sẽ từng bước phát sinh bệnh biến (là biến đổi về bệnh lý). Mãi cho đến khi bệnh biến lan tràn đến toàn bộ đại não, cũng có nghĩa là người nọ đã hoàn toàn bị ác linh ký sinh khống chế.
Mà trong phần giới thiệu về khôi lỗi thuật, Lâm Ân lại phát hiện ra một bí mật khiến cho vị khách hàng của hắn có thể khống chế đám người Bạch Dật.
Nói chính xác hơn, Alice vốn không khống chế đám người kia thông qua phương thức trực tiếp điều khiển ý thức của bọn họ, mà thông qua một dạng liên hệ đặc thù nào đó, khống chế con ác linh bị bổ sung vào bộ thân thể này, sau đó lại thông qua con ác linh kia, gián tiếp khống chế bộ thân thể này.
Nói cách khác, chỉ cần loại trừ con ác linh bị bỏ thêm vào đó là có thể đồng thời hóa giải hai loại uy hiếp này.
Lâm Ân mỉm cười, hắn đã tìm được phương hướng rồi.
"Bạch Dật, tỉnh lại đi, rất có khả năng quá trình giải phẫu kế tiếp cần tới sự phối hợp của cậu đó, đừng giả vờ nữ."
Bạch Dật (ヾ ノ ꒪ ཫ ꒪)—— phun bọt mép.
"..."
"..."
Lâm Ân suy nghĩ một lát, sau đó lại lấy khẩu súng lục trong ngực mình ra, xem xét chân của Bạch Dật.
Phanh ——
Một súng bắn tới.
"Oa nha nha nha nha!"
Chỉ trong nháy mắt Bạch Dật đã phát ra một tiếng kêu to đầy bén nhọn, rồi hoảng sợ mà trực tiếp ngồi thẳng tắp dậy, giống hệt một con cương thi.
"Tiểu đệ, cậu tỉnh rồi hả? Cảm giác thế nào? Có chỗ nào không thoải mái nhớ phải nói cho đại ca biết." Lâm Ân “Ba” một tiếng, cực kỳ tự nhiên trực tiếp bắt lấy bờ vai gã, nghiêm túc nói.
Bạch Dật hoảng sợ chỉ vào vết đạn trên đùi mình, nói: "Đau! Đau! Đau a a a a!"
Lâm Ân vỗ bờ vai gã, nghiêm túc nói: "Đau là được rồi. Sẵn đây, đại ca cũng có chuyện muốn cậu đi làm đây, bởi vì sắp tới, đại ca sẽ giải phẫu não bộ cho cậu, nhưng trong quá trình này, rất có khả năng sẽ động tới con ác linh đang ẩn giấu bên trong cơ thể cậu."
"Mà sau khi nó phát hiện ra ý đồ của chúng ta, kiểu gì nó cũng sẽ phản kháng, rồi không tiếc hết thảy mọi giá mà ra tay cướp đoạt quyền khống chế thân thể cậu. Nếu rơi vào tình huống này, cậu nhất định phải cố gắng kiềm chế chính mình, nếu thật sự không kiềm chế được, nhất định phải bắn cho mình một súng."
"Tuy làm vậy hơi đau, nhưng lực lượng thần thánh bên trong khẩu súng này có thể hỗ trợ cậu tạm thời áp chế con ác linh kia."
Bạch Dật run rẩy cầm khẩu súng lục nặng trịch do Lâm Ân đưa cho gã, rồi lắp bắp nói: "Anh để… để tôi tự bắn chính mình ư?"
Lâm Ân nghiêm túc nói: "Đại ca không thể phân tâm, cho nên nhiệm vụ gian khổ này cũng chỉ có thể giao cho cậu mà thôi. Đàn ông mà, bắn như thế nào cũng là một kỹ năng thiên phú đó!"
Bạch Dật run run rẩy rẩy nói: "Đại ca, vừa rồi anh có nói... mình sẽ giải phẫu não bộ cho tôi, là có ý gì?"
Gã cứ có cảm giác vị đại ca mình vừa quen biết tại dị thế giới này có chút không giống người bình thường.
Hình như hắn vốn không quan tâm tới đau đớn.
Mà loại thờ ơ này, cũng đồng thời xuất hiện khi hắn đối xử với người khác.
Lâm Ân gật đầu, nói: "Rất đơn giản, bởi vì vị trí giải phẫu nằm ngay trên trán, cho nên không cần mở sọ, đại ca chỉ cần tháo mắt phải của cậu xuống trước, sau đó chọc vào trong xương sọ của cậu, chọc vài cái, chừng ba tới năm phút là có thể hoàn thành lần giải phẫu này rồi."
Ông ——
Ánh mắt Bạch Dật lập tức trở nên trống rỗng.
Tháo... Tháo con mắt...
Rồi chọc vào...
Còn chọc tới vài cái...
Ngay tức khắc, trong đầu Bạch Dật đã xuất hiện hình ảnh một bàn tay không ngừng “Soạt soạt soạt soạt” chọc ngoáy phía dưới đỉnh đầu của mình.
Á!
【 đinh! Giá trị tinh thần của Bạch Dật -30】
【 đinh! Giá trị tinh thần của Bạch Dật -30】
【 đinh! Giá trị tinh thần của Bạch Dật -30】
【 đinh! Giá trị tinh thần của Bạch Dật sắp cạn sạch! 】
Ba ——
Lâm Ân tiện tay cho Bạch Dật một cái tai, nghiêm túc mà tát cho gã tỉnh táo trở lại, rồi nhìn sâu vào mắt gã, nói: "Đừng có suy nghĩ bậy bạ, cậu phải tin tưởng vào đại ca. Đại ca lăn lộn ở trong này đã được hai năm rồi, trước mắt xác suất giải phẫu thành công đạt tới 100%, tỷ lệ chữa khỏi 100%, tỷ lệ khen ngợi cũng là 100%, hơn nữa không phải chỉ tháo tròng mắt ra thôi sao? Cậu sợ cái gì mà sợ?"
Bạch Dật run rẩy nói: "Hình như sợ mới là phản ứng bình thường mà? Ô ô..."
Lâm Ân nhíu mày nói: "Bình thường cái rắm, đại ca của cậu thường xuyên tháo tròng mắt mình xuống chơi đây, cậu có thấy đại ca sợ hãi hay không?"
Bạch Dật run rẩy nói: "Nhưng vì sao anh lại tháo tròng mắt của mình xuống chơi chứ? Đây không phải chuyện mà một nhân loại bình thường có thể làm được..."
Ba ——
Lâm Ân "Ca ca" nắm chặt hai tay, trên nắm tay còn “Ba ba ba” xuất hiện lần lượt từng cái "╬" .
"Thứ vô dụng." Lâm Ân từ từ nhắm mắt lại, (╬ ̄ 皿  ̄) tiếp tục "Ca ca" miết miết hai nắm tay vào nhau: "Thật sự là tức chết ta mà. Đúng là gỗ mục không thể khắc được hình!"
Bạch Dật o(╥﹏╥)o ôm đầu.
Chuyện … chuyện này là gì vậy?
Vì sao ta cứ có cảm giác vị đại ca thoạt nhìn đúng là nhân loại này, lại mang đến cho ta cảm giác hắn còn ác quỷ hơn cả đám ác quỷ ngoài kia vậy?
Đại ca thực sự là một nhân loại bình thường sao?
"Đại ca cho cậu một cơ hội cuối cùng, cậu có làm hay không, nếu không đại ca lập tức bước đi, hai ta coi như không quen biết! Ra bên ngoài đừng có nói mình là đồng hương với đại ca!" Lâm Ân nghiêm túc nói.
Bạch Dật o(╥﹏╥)o nói: "Làm! Tôi làm còn không được hay sao? Nhưng mà… đại ca anh nhất định phải làm nhẹ một chút nhé, tôi sợ đau lắm!"
Cố gắng lên!
Cố gắng nhẫn nhịn một chút thôi mà!
Nếu đại ca đã nói làm vậy mới cứu được ta, thì nhất định là đại ca có đạo lý của hắn.
Lại nói, sao với cái mạng này thì một chút đau đớn có đáng gì đâu?
Bạn gái ta còn đang đợi ta về nhà “Pằng pằng” đó. Ô ô!
Bạn cần đăng nhập để bình luận