Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 463: Chưởng Tâm Lôi!!!

Chương 463: Chưởng Tâm Lôi!!!
"Tôi chỉ có thể cố gắng thử một lần." Đạo trưởng Vương Triều Bắc lộ ra ánh mắt ngưng trọng, nặng nề nói: "Lúc trước, tôi có cho các anh mấy viên đạn có khắc chữ, hiện giờ còn lại bao nhiêu?"
Người bộ đội đặc chủng kia thở dốc nói: "Chỉ còn lại không đến hai hộp. Số lượng này, nhiều nhất cũng chỉ có thể cầm cự thêm một đợt tấn công nữa thôi."
Vương Triều Bắc hít sâu một hơi, chợt ngẩng đầu nhắm mắt nói: "Có lẽ đây là thiên ý. Chúng nó có chuẩn bị mà đến, lại một mực chia tách chúng ta rồi tiêu diệt từng bộ phận. Hiện giờ biện pháp duy nhất của chúng ta chính là chờ đợi cứu viện, nhưng rốt cuộc chúng ta có thể chống chịu được đến lúc ấy hay không, đành phải dựa vào số mệnh vậy."
Ông ——
Cũng gần như trong nháy mắt khi lời nói của vị đạo trưởng này rơi xuống, từng hồi âm phong đã bay tới, phủ kín cả đại sảnh.
Đột nhiên ông ấy mở mắt, chiếc chuông đồng đang đặt trước người không ngừng phát ra từng hồi âm vang dồn dập.
"Đến rồi!" Đạo trưởng Vương Triều Bắc ngẩng đầu, hai tay lập tức kết lại, tạo thành từng cái pháp ấn khác nhau.
Mà cùng lúc đó, ở chỗ sâu nhất bên trong hành lang chợt truyền đến những tiếng gào khóc thê lương thảm thiết, phía trên vách tường đại sảnh cũng "Rầm rầm rầm" hiện ra những dấu bàn tay máu chi chít, dày đặc.
Chớp mắt sau, những con ác quỷ vốn đang điên cuồng gào thét lập tức từ bên trong vùng bóng tối một mực phủ kín hành lang, bắt đầu hung hăng lao thẳng về phía họ.
"Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh!"
Vương Triều Bắc cắn răng, hai tay đang kết pháp ấn nhanh chóng hợp lại, hàng loạt phù lục chi chít bên ngoài lập tức “Xoát xoát xoát” bay thẳng lên vách tường, dứt khoát phong tỏa toàn bộ phương hướng bên ngoài đại sảnh.
Cùng lúc ấy, thanh mộc kiếm trước mặt cũng bị ông ấy trực tiếp nắm trong tay.
Hoa lạp—— Ông ấy cắn răng, chém thẳng về phía hư không trước mặt.
Ngay sau khi thanh mộc kiếm chém xuống, lại thấy một cái bóng hư ảo, mang theo tiếng rít thoáng hiện, toàn thân nó phát ra những tiếng “Xoẹt xoẹt xoẹt” tựa như bị nấu chảy, sau đó “Ầm ầm” hóa thành tro bụi.
"Nổ súng!" Người bộ đội đặc chủng kia rống to một tiếng, rồi không chút do dự đã bóp cò súng.
Những viên đạn như mưa rơi, điên cuồng
Vị đạo trưởng nọ lại cắn răng, dưới quá trình điều khiển của ông ấy, từng tấm phù lục nhanh chóng bay về phía những con ác linh vừa mới lộ diện trong bóng đêm trước mặt.
Nhưng rõ ràng là đợt công kích lần này càng kịch liệt hơn mấy lần trước.
Theo thời gian trôi qua, số lượng phù lục trên người ông ấy càng ngày càng ít, những tấm phù lục được dán trên vách tường cũng đang "Hoa lạp lạp" không ngừng bị kích hoạt, lại không ngừng ứa ra từng dòng máu tươi.
"Đạo trưởng! Viên đạn phát sáng!" Người bộ đội đặc chủng nọ run rẩy nói.
Mà cũng chính tại một khắc này, cả đại sảnh chợt tối sầm xuống. Có một bàn tay thò ra từ trên trần nhà, rồi lập tức giáng xuống bên dưới, trực tiếp tóm lấy cổ người bộ đội đặc chủng nọ, hung hăng kéo gã về phía trước.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng xung quanh.
Vương Triều Bắc lập tức rút mộc kiếm ra, đang muốn ngẩng đầu chặt đứt bàn tay quỷ quái ấy, nhưng chưa kịp làm gì, đột nhiên toàn thân ông ấy chấn động, đôi mắt vội vàng nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy từng cái bàn tay quỷ lại nhanh chóng thò ra từ dưới lòng đất, túm được mắt cá chân của mình.
Răng rắc —— Tiếng xương gãy vang lên.
Cẳng chân ông ấy vừa trực tiếp bị những bàn tay kia vặn gãy.
Ông ấy cố nén đau nhức, thay vào đó là nổi giận dùng thanh mộc kiếm trên tay đâm xuống đất. Dưới lòng đất lập tức phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Nhưng một giây trì hoãn này lại khiến ông ấy chậm trễ, đã không kịp cứu người bộ đội đặc chủng kia rồi.
Tới lúc này, những tấm phù lục vẫn được dán lên vách tường xung quanh đã hoàn toàn bị máu tươi nhuộm đỏ, toàn bộ đều bong ra, khiến cho vô số những cái mặt quỷ nhanh chóng xuất hiện trên vách tường.
Mà ở bên ngoài hành lang, một đám quỷ ảnh cũng đột phá được màn lửa đạn dày đặc. Chúng vừa hung hăng rít gào, vừa ầm ầm đánh sâu vào đại sảnh, sau đó điên cuồng bổ nhào tới, xé rách, giết chết từng người bộ đội đặc chủng bên trong.
"A!" Những tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả đại sảnh.
"Đạo trưởng!"
Mắt thấy tình huống không thể khống chế được, Vương Triều Bắc cắn răng, đột nhiên đâm mộc kiếm xuống dưới đất, lại cắn vỡ ngón tay mình, dùng ngón tay làm bút, dùng máu làm mực, nhanh chóng viết xuống một đoạn bí văn nằm ngay trên lòng bàn tay phải của mình.
【 lôi 】!
Đây cũng là một loại thuật pháp cuối cùng mà ông ấy có thể vận dụng được.
"Đệ tử học nghệ không tinh! Hiện giờ khó bình định được đám yêu ma quỷ quái! Để bản thân lọt vào vòng vây của yêu tà! Trong lòng xấu hổ vô cùng! Nguyện tổ sư gia hiển linh! Cho ta lôi pháp! Trừ tà phá ma!"
Chỉ nghe ông ấy nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên vươn tay tới, ký tự vừa được viết trong lòng bàn tay trực tiếp “Bùm bùm” nổ mạnh, bắn ra từng luồng điện lưu chói mắt.
Ngay sau đó, Vương Triều Bắc giơ tay lên, nặng nề ấn thẳng xuống đất.
"Trừ tà!"
Ầm vang long —— Trong nháy mắt sau đó, những luồng lôi quang chi chít rậm rạp, dùng vị trí của ông ấy làm trung tâm, nhanh chóng khuếch tán ra ngoài.
Ngay sau khi Chưởng Tâm Lôi lan tràn, toàn bộ đám tà linh bên trong đại sảnh đều phát ra những tiếng rít gào thê lương, trực tiếp hóa thành tro tàn trong lôi điện.
Nhưng chính vị đạo trưởng nọ cũng đột nhiên hộc ra một ngụm máu tươi, cả người vô lực mà tê liệt ngã xuống đất.
"Đạo trưởng! Ngài sao rồi?" Nhóm bộ đội đặc chủng may mắn sống sót xung quanh lập tức chạy tới trước mặt ông ấy, nâng vị đạo trưởng nọ lên.
Sắc mặt Vương Triều Bắc đã chuyển thành trắng bệch, gian nan chống kiếm đứng lên, thở dốc nói: "Nếu sư phụ của tôi có mặt ở nơi này, chúng ta cũng không cần sợ hãi đám tà linh kia, nhưng hiện giờ… tôi e rằng mạng của chúng ta đã hết rồi!"
Cùng lúc này, ở bên trong vùng hắc ám đang phủ kín hành lang kia, đám ác quỷ vừa bị đánh lui lại một lần nữa xông lên, vừa mở miệng rít gào, vừa điên cuồng phát động tiến công về phía bọn họ.
Nhưng hiện tại, con bài chưa lật đã ra hết, bọn họ thực sự lực bất tòng tâm rồi, khó có thể ngăn cản được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận