Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 402: Bạch Dạ!!!

Chương 402: Bạch Dạ!!!
Đột nhiên một tiếng “Loảng xoảng đương” vang lên, Lâm Ân từ bên trong, trực tiếp đá một cước, đạp văng cánh cửa đi thông ra bên ngoài, sau đó vừa thở hồng hộc vừa chạy ra ngoài, cắn răng nói: "Giáo quan! Thật có lỗi! Tôi đã mất quá nhiều thời gian ở bên trong này, xin hỏi tôi còn tư cách tiến hành cửa khảo hạch thứ ba hay không?"
"..."
"..."
Bên trong đại sảnh là một mảnh yên tĩnh.
Tới tận lúc này, Lâm Ân mới chú tâm quan sát, ngoại trừ những học viên lúc trước kia, bên trong đại sảnh thí luyện vừa có thêm mấy chục Dạ Y mặc đồng phục thẳng thớm, đeo mặt nạ mỏ chim.
Lâm Ân mở to hai mắt nhìn qua, vẻ mặt ngơ ngác, cũng không biết đây là có chuyện gì.
Mà sự xuất hiện của hắn, cũng lập tức khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người đều hội tụ tới trên người hắn.
Lâm Ân ngạc nhiên nói: "Ách, ai có thể giải thích cho tôi nghe một chút xem, rốt cuộc là chuyện đã xảy ra được không?"
"..."
Cả đám học viên xung quanh đều lộ ra vẻ mặt đau như nhức trứng, vội vàng ôm lấy mặt mình, cố gắng không phát ra âm thanh.
Quan chủ khảo trừng mắt nhìn hắn, hung tợn như đang muốn giết người. Nói thật, vào thời khắc này, ông ấy chỉ hận không thể trừng chết hắn ngay tại chỗ.
Lâm Ân lại giữ nguyên vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi "?", ngơ ngác đứng ở nơi đó.
Lạch cạch ——
Lạch cạch ——
Từng tiếng bước chân vang lên.
Ngay dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Ân, bóng dáng cao lớn dẫn đầu mấy chục Dạ Y đang tiến tới, đi từng bước từng bước một hướng thẳng về phía hắn.
Phần ngực trên chiếc áo ông ấy đang mặc lên người có khắc hoa văn tám chữ thập. Thậm chí cả chiếc mặt nạ mỏ chim, lẫn cái áo da, đều có thể giúp người khác rõ ràng nhìn ra sự khác biệt giữa ông ấy và những Dạ Y khác.
Nhưng không biết vì sao, Lâm Ân lại sinh ra một loại cảm giác quen thuộc không sao hiểu nổi đối với người này.
Ngay sau đó, Dạ Y cao lớn kia ngừng lại trước mặt Lâm Ân, trên thấu kính của mặt nạ mỏ chim đang phản chiếu gương mặt hắn.
Xung quanh lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh, tất cả mọi người đều nín thở, hồi hộp theo dõi cảnh tượng chuẩn bị diễn ra trước mặt mình.
Thậm chí xung quanh còn im lặng tới mức chỉ có thể nghe được từng tiếng “Thình thịch thình thịch”, cũng không biết là tiếng tim đập của ai.
Hồi lâu sau, ngay dưới cái nhìn chăm chú xen lẫn một chút do dự của Lâm Ân, vị Dạ Y kia vươn tay tới, chậm rãi bỏ chiếc mặt nạ mỏ chim trên đầu mình ra, để lộ một gương mặt trung niên nghiêm túc, đầy vẻ tang thương.
"Chào cậu, tên khốn nạn kia." Vị trung niên ấy mỉm cười vươn tay về phía Lâm Ân.
Ngay tại thời điểm Lâm Ân nhìn thấy gương mặt của đối phương, hắn thực sự cảm thấy kinh ngạc, giống như vừa trông thấy quỷ vậy (dù trong thế giới này có rất nhiều quỷ).
Hắn thực sự không biết nên nói gì vào ngay lúc này, chỉ hướng ánh mắt đầy vẻ khó tin, nhìn chằm chằm vào gương mặt kia.
Chẳng lẽ...
Vị trung niên này chính là... Chính là Uông Đào đang sống sờ sờ bên ngoài kịch bản, bên trong hiện thực kia?
Cái… cái này đùa quá trớn rồi nha!
Lâm Ân ta thực sự kinh ngạc rồi đó.
Mà lúc này, trước mắt hắn cũng lập tức hiện ra giao diện của vị Dạ Y kia.
【 danh hiệu: Bạch Dạ 】
【 chức nghiệp 】: Dạ Y / chấp pháp giả / chiến sĩ săn ma
【 chủng tộc 】; Nhân tộc / ác linh
【 cấp bậc 】: ???
【 trận doanh 】: Trung lập thiện lương
【 năng lực chiến đấu 】: năng lực chiến đấu và quét sạch hiện trường như mở hack.
【 giới thiệu 】: ngụ ý của cái tên Bạch Dạ này chính là khiến cho đêm tối trở nên chói sáng như ban ngày. Bắt đầu từ sau khi rơi vào thế giới hắc ám, trở thành một thành viên của Dạ Y, chỉ trong vòng vài chục năm thời gian, ông ấy đã nhanh chóng trở thành nguyên huân bát cấp trẻ tuổi nhất từ trước tới nay. Ông ấy thường xuyên lang thang tại những lĩnh vực nguy hiểm nhất thế giới hắc ám, và biết bao năm qua, vẫn cố gắng hết mức với lý niệm chữa trị những thương tổn tồn tại bên trong thế giới này...
Lâm Ân có chút ngạc nhiên nhìn giao diện của ông ấy, rồi không nhịn được, mở miệng hỏi: "Ông là Uông Đào?"
Bạch Dạ mỉm cười mà trầm ổn nói: "Là tôi."
...
Mấy phút đồng hồ sau, phía trước một cái bàn ở góc khác bên trong đại sảnh, Lâm Ân và Bạch Dạ đang ngồi đối diện nhau.
Lâm Ân có chút do dự, lại đưa mắt nhìn ông chú trung niên trước mặt một cái, từ trên xuống dưới, vô cùng tỉ mỉ, kỹ lưỡng, nhưng ngoại trừ vẻ bề ngoài có chút giống nhau ra, hắn thực sự không tìm được một điểm nào chung khác giữa ông chú trung niên này và cậu thiếu niên trong gian phòng lúc trước.
"Cho nên ông muốn nói, bởi vì tôi đã chạm tới kết cục che giấu được ông chôn bên trong kịch bản kia, cho nên ông mới có cảm ứng, sau đó chạy đến nơi này?"
Bạch Dạ mỉm cười nói: "Đúng vậy, bởi vì trong từng ấy năm trôi qua, cậu chính là người đầu tiên dùng cơ chế của Dạ Y để phát động được tình huống kia."
Thông qua quá trình trao đổi cùng đối phương, Lâm Ân đã hiểu được toàn bộ mọi chuyện.
Kỳ thật căn phòng ảo tưởng kia vốn đã thu nhận được rất nhiều những sự tích mà nhóm Dạ Y đi trước từng tự mình chân thật trải qua.
Bọn họ dùng phương thức kịch bản để nhét những sự kiện mình đã trải qua vào trong đó, rồi dùng nó làm nội dung khảo hạch dành cho người mới, mà kịch bản trong phòng học hắn vừa vượt qua kia, chính là quá khứ của vị Dạ Y trước mặt này.
Ông ấy đến từ Lam tinh, đến từ cùng một thế giới với Bạch Dật.
"Nói như vậy, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?" Lâm Ân nghiêm túc đưa mắt nhìn ông ấy, mở miệng hỏi: "Cơ chế để phát động kết cục cuối cùng trong kịch bản kia là gì? Và tình huống của tôi có được coi là đã thông qua khảo hạch hay không?"
Bạch Dạ mỉm cười nhìn thiếu niên đồng tộc trước mặt này, nói: "Kỳ thật kịch bản của tôi khó hơn tất cả những kịch bản khác đang có ở nơi này. Nó không chỉ khảo nghiệm khả năng chịu đựng nỗi sợ hãi, năng lực quan sát, đồng thời nó còn khảo nghiệm năng lực tự hỏi của cậu nữa, nhưng quan trọng nhất..."
"Nó còn là một lần khảo nghiệm đối với tâm linh của cậu."
Lâm Ân ngẩn ra, dường như còn chưa hiểu thấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận