Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 483: Cứu Mạng!!!

Chương 483: Cứu Mạng!!!
Bị kẻ xa lạ kia trực tiếp lao tới, ôm chặt vào lòng, còn vươn tay bịt miệng, con ngươi trong hốc mắt của cô bé lập tức nở to ra, ánh mắt lộ vẻ lúng túng, kinh hoàng.
Hiện giờ, miệng đã bị bịt lại, chỉ có thể phát ra vài tiếng “Anh anh anh” vô nghĩa, hai bàn tay cô bé đang không ngừng vung vẩy giãy giụa, nhưng chịu sức ép đến từ hai cánh tay cường tráng hữu lực của người đằng sau, mọi nỗ lực để thoát ra của cô bé đều vô dụng.
Con gấu bông trong lòng cũng "Phác thông" một tiếng rơi xuống đất.
Cô bé bắt đầu trở nên hoảng loạn.
Bị kẹp chặt rồi!
Bị biến thái cuồng ma lẻn vào trong phòng hung hăng kẹp chặt lại!
Sao... Tại sao có thể như vậy được?
Đừng! Đừng mà!
Dường như phía sau có thứ gì đó vừa chạm vào người mình!
Cứu mạng! Cứu mạng!
"Cô bé này từ đâu tới vậy? Không phải tên nhóc Bạch Dật kia đã nói, ở nơi này chỉ có cậu ấy, quản gia cùng với người hầu ở lại sao?"
Lâm Ân cũng nóng nảy rồi.
Nói đúng ra hắn cũng chẳng sợ gì, nhưng bị người khác cho rằng mình là một tên biến thái, thích khoe hàng, còn tự ý xông vào nhà dân tuyệt đối là một trải nghiệm tệ hại trong đời hắn…
Hơn nữa, nếu chuyện này bị lan truyền ra ngoài, một đời anh danh của hắn sẽ bị hủy hoại trong tíc tắc.
Nhưng ngay tại thời điểm hắn đang định tử tế tra hỏi cô bé kia một chút, thì đột nhiên một chuỗi những tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ bên ngoài: "Tiểu thư! Cô làm sao vậy? Vừa rồi có phải là tiếng thét của tiểu thư hay không?"
Ngoài cửa liên tục truyền đến những âm thanh hốt hoảng, vội vàng. Thật hiển nhiên, tiếng hét vừa nãy của cô bé đã làm kinh động tới nhóm người hầu trong nhà rồi.
Hơn nữa những người đó lại gọi cô bé này là tiểu thư, chẳng lẽ cô bé này là…
Nhưng vào thời điểm này, Lâm Ân cũng không kịp nghĩ nhiều thêm nữa.
...
Ngay sau đó.
Lạch cạch —— cánh cửa vốn đang khép hờ lập tức bị đẩy ra, một vị quản gia với mái tóc màu xám trắng dẫn theo mấy người hầu khác lập tức xông vào trong phòng.
Nhưng tất cả những gì bọn họ nhìn thấy chính là, con búp bê của cô bé bị rơi dưới đất, và những bộ trang phục của thiếu gia nhà bọn họ đã bị ai đó ném lên chiếc giường trong phòng.
"Trong phòng của tiểu thư cũng không có người! Tiểu thư bị bắt cóc rồi sao?"
"Mau! Lập tức đi tìm!" Vị quản gia kia lòng nóng như lửa đốt, ông ấy nhanh chóng ra hàng loạt mệnh lệnh cho đám người hầu trong phòng.
Mà ngay sau đó, bản thân ông ấy cũng bắt đầu đi tìm tòi khắp những căn phòng xung quanh đây.
Cửa sổ không có dấu vết bị mở ra, nghĩa là …nếu tiểu thư thật sự bị bắt cóc rồi, thì ít ra, thủ phạm vẫn chưa mang theo cô bé ra bên ngoài, cô bé vẫn còn ở bên trong căn biệt thự này.
Nhưng tại sao có thể như vậy được?
Rõ ràng tiểu thư nhà bọn họ vừa mới đến căn biệt thự này được một ngày, lại bị bắt cóc mất rồi? Khẳng định đây là một vụ bắt cóc đã được ủ mưu từ rất lâu, thậm chí thủ phạm còn tính toán đủ mọi tình huống vô cùng chi tiết trước khi ra tay hành động!
Chỉ là… vị quản gia đang vội vàng tìm kiếm xung quanh gian phòng ngủ kia lại không chú ý tới, ngay tại trần nhà phía trên đầu ông ấy, Lâm Ân với một đống xúc tu có kèm theo giác hút đã mọc ra từ phía sau lưng, trực tiếp dính chặt thân thể hắn lên trần nhà.
Hắn dùng một bàn tay kiềm chế vòng eo của cô tiểu thư nọ, còn một bàn tay gắt gao bịt miệng cô bé đang trừng lớn hai mắt, lòng đầy kinh hoảng, không ngừng liều mạng giãy giụa kia.
Lâm Ân cắn chặt khớp hàm.
Không được!
Không thể được!
Nếu bị phát hiện trong tình huống này, kiểu gì hắn cũng bị người ta coi là một tên biến thái thích khoe hàng!
Hơn nữa nếu để xúc tu của mình lộ ra ngay trước mặt người thường, chắc chắn sẽ mang đến cho bọn họ một loại đòn trùng kích cực lớn, khiến giá trị tinh thần của đám người kia giảm sâu xuống mất…
Huống chi, bọn họ còn là người của nhóc Bạch Dật kia.
Hiện tại hắn chỉ có thể chờ đợi, chỉ có thể chờ cho đến khi vị quản gia kia đi qua nơi khác tìm kiếm, sau đó hắn sẽ nhân cơ hội chớp nhoáng kia để giải thích rõ ràng cho mọi chuyện!
Hơn nữa, tên chết tiệt Bạch Dật kia, cậu chạy đi đâu thế hả! Cậu cmn không nhanh trở về đây đi! Hơn nữa, có phải cô bé này là em gái của cậu hay không? Trời đất ạ, đại ca thực sự không thể an tâm mà sống được đâu!
Lúc này, trên người Lâm Ân đã bị cô bé ấy cào cho một vài đường cơ bản màu đỏ đỏ hồng hồng rồi.
Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua.
Rốt cuộc cũng chờ tới lúc vị quản gia nọ kiểm tra xong gian phòng ngủ này rồi. Ngay sau đó, ông ấy lập tức chạy ra bên ngoài cánh cửa, nhằm thẳng về phía hành lang.
"Mấy người có tìm được tiểu thư hay không?" Ở xa xa cũng có thể nghe được tiếng hét đầy hốt hoảng của vị quản gia bên ngoài.
Sau khi nghe được tiếng bước chân ông ấy rời đi, Lâm Ân mới thoáng buông lỏng một hơi. Tiếp đó, hắn trừng lớn hai mắt, trực tiếp nhìn thẳng vào sắc mặt tràn đầy kinh hoảng của cô bé đang bị hắn kiềm chế trong ngực, nhưng lại không ngừng uỵch uỵch giãy giụa, cào cấu lên người hắn tới đỏ bừng kia.
Lâm Ân nghiêm túc nhìn cô bé, nói: "Em là em gái của Bạch Dật? Nếu đúng thì gật đầu đi."
Cô bé kia lập tức gật gật đầu, vẻ mặt đầy ấm ức, cái miệng đang bị bịt chặt cũng phát ra âm thanh “Ô ô” rất nhỏ.
Lâm Ân thở nhẹ một hơi, lại nghiêm túc nói: "Cô bé, anh nghĩ là em hiểu lầm rồi, anh không phải biến thái. Anh là bạn của anh trai em, tên là Lâm Ân. Anh tới đây cùng với anh trai em, hiện giờ cậu ấy đang ở bên trong kho bảo hiểm. Nếu em nghe hiểu thì gật đầu một cái."
Cô bé nọ lại ủy khuất mà gật gật đầu.
Lâm Ân nghiêm túc nói: "Hiện giờ, anh sẽ bỏ cái tay đang bịt miệng em ra, nhưng em đừng có kêu lên, có hiểu không? Anh cũng không muốn bị người khác hiểu lầm là biến thái thích khoe hàng đâu, nghe hiểu thì nháy mắt mấy cái đi."
Cô bé nọ lập tức mở to mắt chớp chớp hai cái (o﹏o? ).
Lúc này, Lâm Ân mới thoáng buông lỏng một hơi, sau đó chậm rãi bỏ cánh tay đang bịt miệng cô bé ra.
Nhưng trong nháy mắt bàn tay hắn rời khỏi cái miệng kia, cô bé ấy lập tức gắt gao nhắm chặt hai mắt lại, cái miệng mở lớn (≧ 口 ≦) trực tiếp hét to: "Cứu mạng! Có biến thái!"
Lâm Ân: "Má nó chứ (ΩДΩ)!"
【 giá trị tinh thần của Lâm Ân -1】
Bạn cần đăng nhập để bình luận