Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 651: Rốt Cuộc Đây Là Cừu Hận Lớn Lao Đến Mức Nào???

Chương 651: Rốt Cuộc Đây Là Cừu Hận Lớn Lao Đến Mức Nào???
Tuy trong lòng nổi giận, nhưng nhóm Dạ Y kia cũng hiểu một điều...
Ta muốn thận, ta cũng muốn mạng, vấn đề là không thể cùng lúc có được cả hai! Đành phải hy sinh thận để cứu lấy mạng mình vậy!
Mà ở phía sau, những bộ huyết nhục hình người vừa bị lấy m chi quyền rửa tội kia đang há miệng thở hồng hộc, sau khi gặp phải vài đòn đả kích nghiêm trọng nhằm vào thận tinh, tốc độ của bọn họ thực sự không thể so sánh được với nhóm Dạ Y trước mắt.
"Bọn họ cắn thuốc kìa!"
"Chúng ta biết làm sao bây giờ?"
"Bọn họ có dược, chẳng lẽ chúng ta không có?" Một bộ huyết nhục hình người căm phẫn rít gào như vậy, rồi đột nhiên phát ra một tín hiệu về phía đám Dịch Y đang ở hai sườn sơn cốc.
Chỉ trong nháy mắt sau đó, lần lượt từng Dịch Y đều giơ khẩu súng trên tay lên, nhanh chóng đổi đạn thành kim tiêm, ngắm chuẩn vào nhóm huyết nhục hình người bên dưới.
Phốc ——
Phốc ——
Cùng với từng kim tiêm mang theo dược tề mạnh mẽ đề cao thể lực và tinh thần lực được bắn vào trong cơ thể, đôi mắt những bộ huyết nhục hình người cũng “Xoẹt xoẹt” lóe lên tia lửa điện, gương mặt vốn đã điên cuồng, lại càng như dã thú phát tình, toả sáng mùa xuân thứ hai.
"Giết!" Bọn họ lập tức lao tới, đuổi sát đằng sau nhóm Dạ Y đang được Lâm Ân dẫn theo kia.
Ngay tức khắc, hai đám người điên cắn thuốc, một đường mở hack hung hăng xông lên phía trước.
Chẳng qua thứ nhóm Dạ Y bên này được tiêm vào cũng chỉ là adrenalin thôi, tuy trong khoảng thời gian ngắn, loại thuốc này sẽ phát sinh hiệu quả rõ rệt, nhưng thời gian kéo dài, bọn họ cũng bắt đầu để lộ ra xu hướng suy tàn.
[Tìm hiểu một chút về Adrenalin.
Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
Quá trình này xảy ra tương đối nhanh chóng, trong vòng 2 đến 3 phút của sự kiện căng thẳng đang gặp phải.]
Còn phía sau, nhóm huyết nhục hình người vẫn đang chạy rất nhanh, khoảng cách giữa bọn họ và nhóm Dịch Y đã càng ngày càng gần lại.
"Phân công nhau chạy!" Rốt cuộc cũng chạy ra khỏi khe sâu, Lâm Ân vừa nhìn thấy khung cảnh rộng mở trước mắt, lập tức rống to điều khiển.
Nhóm Dạ Y cắn răng, đã đến nước này, cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi, phân tán nhau ra, chạy được người nào hay người đó.
Khi nói chuyện, cả quần thể Dạ Y lập tức chia thành hai đường.
Một Dạ Y dẫn theo hai phần ba bộ đội, quay đầu chạy theo một phương hướng khác, trong lúc chuyển hướng, đối phương còn vội vàng nói với Lâm Ân: "Lương Y tiên sinh! Chúng ta có nhiều người, khẳng định là bọn họ sẽ chia ra phần lớn binh lực đến đuổi giết chúng ta. Cậu chạy nhanh đi, sau khi phá vây ra ngoài, chúng ta lại tập hợp ở nơi đóng quân số một!"
"Tôi hiểu rồi!"
Tại lối rẽ, hai nhóm người một trái một phải, nhanh chóng chạy trên vùng hoang dã
Mà chỉ vẻn vẹn chừng vài giây sau, quân đoàn huyết nhục hình người và Dịch Y đã trùng trùng điệp điệp chạy tới lối rẽ. Sau đó, gần như không có một chút do dự nào, tất cả quân địch đã như một dòng nước lũ, uốn lượn một cái, cả đám đều chạy về phía Lâm Ân, còn nhóm Dạ Y chạy theo phương hướng khác, bọn họ trực tiếp bỏ qua, thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái.
Lại thêm vài giây tiếp theo, chỉ thấy Bạch Dạ chống song nhận, khom người khập khiễng đuổi theo.
Nhóm người Lâm Ân vẫn đang chạy như điên, lúc này, mấy chục Dạ Y đang đi theo bên người hắn đều quay đầu nhìn về phía sau, chợt nóng nảy nói: "Lương Y tiên sinh! Không thích hợp! Mẹ nó tình huống này không thích hợp nha! Sao tôi có cảm giác đám truy binh kia không bớt đi một tên nào vậy? Giống như toàn bộ bọn họ đều cmn đuổi theo chúng ta đến đây rồi!"
Lâm Ân lại vung bàn tay to lên, mở miệng hét lớn: "Tiếp tục chia ra!"
Rất nhanh, nhóm Lâm Ân đã đến lối rẽ tiếp theo. Hắn dẫn theo mấy chục Dạ Y lại một lần nữa chia làm hai nửa, một Nam một Bắc rẽ sang hai lối khác nhau, nhanh chóng bỏ chạy.
Mà ở thời điểm đại quân trùng trùng điệp điệp phía sau chạy tới lối rẽ… tình huống lúc trước lại diễn ra, đám người này không hề ngoái nhìn nhóm Dạ Y chạy theo hướng khác lấy một cái, chỉ chăm chăm đuổi theo nhóm có Lâm Ân bên này.
Vài giây sau, Bạch Dạ điên tiết hét lớn, vừa ôm lấy háng vừa kiên cường khập khiễng đuổi theo.
Âm thanh hò hét đuổi giết đằng sau càng ngày càng gần.
Mười mấy Dạ Y còn sót lại bên người Lâm Ân lại phẫn nộ hét lớn lên: "Lương Y tiên sinh! Bọn họ điên rồi! Toàn bộ lũ kia điên hết rồi! Người chia ra nhiều như vậy sao bọn họ không đuổi theo đi? Cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta làm gì?"
Lâm Ân lại vung bàn tay to lên, hét lớn: "Tiếp tục chia!"
Sau đó, trong vòng mấy phút đồng hồ tiếp theo, mỗi lần bắt gặp một cái ngã ba, Lâm Ân đều sẽ chia binh một lần.
Cũng không biết đã chia binh ra làm bao nhiêu lần, tới cuối cùng, bên người Lâm Ân chỉ còn lại một vị Dạ Y còn trẻ vẫn bám riết không rời, theo sát hắn.
"Vì sao chỉ còn lại hai chúng ta mà bọn họ vẫn kiên quyết đuổi theo không bỏ chứ?” Dạ Y trẻ tuổi kia đã chạy muốn suy sụp rồi, nhưng nhìn về phía sau, là một đám huyết nhục hình người cùng Dịch Y chi chít rậm rạp, lên đến hàng ngàn hàng vạn địch nhân, trong lòng gã càng suy sụp hơn.
Phải biết rằng bọn họ đã chia binh tới bảy - tám lần rồi, nhưng phía đối diện vẫn giữ nguyên quân số, chưa hề chia ra một lần nào. Từ đầu đến cuối, đám điên khùng ấy vẫn một mực nhìn chằm chằm vào bọn họ, tuyệt đối là nhìn chằm chằm vào bọn họ sau đó dùng sức mà đuổi theo nha!
Rốt cuộc đây là cừu hận lớn lao đến mức nào, mới có thể làm cho người ta nhớ thương đến loại trình độ này chứ?
Trong khi vị Dạ Y trẻ tuổi này nói chuyện, bóng dáng Lâm Ân đã kéo giãn một khoảng cách rất xa với gã rồi, xa tới mức gần như chỉ có thể nhìn thấy một cái chấm đen trước mặt.
Dạ Y trẻ tuổi kia quá đỗi sợ hãi, gã vội vàng hét lớn lên: "Lương Y tiên sinh! Từ từ chờ tôi với!"
Mà ở phía sau, đại quân đông như kiến lửa, mang theo khuôn mặt ngập tràn phẫn nộ đã đuổi theo sát rồi, gần như chỉ một giây nữa thôi, bọn họ sẽ đuổi kịp gã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận