Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 516: Vào Một Đêm Trăng Mờ Gió Lớn…

Chương 516: Vào Một Đêm Trăng Mờ Gió Lớn…
Không gian bên trong hẻm nhỏ tạm thời yên tĩnh xuống.
Lâm Ân cúi đầu.
Hồi lâu sau, khóe miệng hắn lại chậm rãi cong lên.
Trái Trái tò mò hỏi: "Đầu ngốc nghếch, ngươi cười cái gì?"
Khóe miệng Lâm Ân khẽ nhếch nói: "Trái Trái à, ngươi nói nhiều như vậy, đúng là đang châm chọc ta không ra gì, nhưng ngược lại, ngươi có biết dường như ngươi đã bỏ qua một chuyện rồi hay không?"
Trái Trái ngẩn người nói: "Hả?"
Trong nháy mắt, Lâm Ân đột nhiên (` 皿 ′)? vươn tay phải, chỉ thẳng về phía Trái Trái, một mảnh hào quang màu trắng cuồn cuộn trực tiếp tụ tập phía trên ngón tay hắn, cuồng phong cũng đồng thời nổi lên bốn phía.
"Nếu chủ nhân của ngươi là một tên lolicon, thì là một tiểu Loli, chẳng phải tình cảnh của Trái Trái ngươi đang vô cùng nguy hiểm hả? Trái Trái ngươi quá ngây thơ rồi!"
Trái Trái vô cùng sợ hãi nói: "Hả?"
"Mô phỏng biến hóa!"
Trái Trái (ΩДΩ) nói: "Oa nha nha nha!"
Trong nháy mắt, vùng hắc ám vốn đang bao trùm bên trong hẻm nhỏ lập tức bị một vầng hào quang màu trắng chiếm lấy.
Theo quá trình ánh sáng màu trắng chợt lóe lên rồi biến mất, bên trong hẻm nhỏ kia, ngay giữa quầng sáng màu trắng chói chang ấy, Trái Trái vừa bị Lâm Ân thành công mô phỏng biến hóa, lập tức nặng nề tựa lưng vào vách tường cứng rắn đằng sau.
Mái tóc đen thật dài cùng với vòng eo mảnh khảnh trắng nõn, giống như ánh sáng cũng có thể xuyên qua, đã bị Lâm Ân dễ dàng mà ôm chặt trên tay.
Hơn nữa, hắn vốn không có ý định cho cô ấy bất cứ cơ hội gì, gần như trong khoảnh khắc Trái Trái còn chưa kịp phản ứng lại sau khi tiến hành mô phỏng biến hóa, hắn đã dùng hình thức báo thù, nhanh chóng và dễ dàng cướp lấy đôi môi nhỏ nhắn của cô ấy rồi.
"Ô —— " Trái Trái lập tức trừng lớn hai mắt. Thân thể vừa chuyển hóa xong lập tức trở nên cứng ngắc mà thất thần, khiến cho cô ấy còn chưa kịp khống chế bộ thân thể mới, sau đó đã dễ dàng mà rơi vào cạm bẫy của Lâm Ân rồi.
"Dừng... Dừng tay nha!" Trái Trái kinh hoảng cố gắng ngửa đầu ra đằng sau.
Nhưng không mang lại một chút tác dụng nào, bởi vì phía sau chính là vách tường lạnh như băng, hơn nữa, bàn tay hữu lực đang vòng ra đằng sau ôm lấy eo cô ấy cũng trực tiếp dùng sức siết chặt Trái Trái lại.
Cô bé này thực sự không thể lui bước được.
"Ô ô —— ô!"
Trái Trái lập tức cảm thấy khó chịu như tắc thở mất rồi, muốn hít một cái cũng không xong.
Lại bởi vì trước khi hoàn thành mô phỏng biến hóa, cô ấy vừa được Lâm Ân nhổ ra khỏi miệng, cho nên hiện giờ phía trên thân thể mảnh khảnh kia, từ trên xuống dưới, gần như đều bị bao phủ bởi thứ chất lỏng vô cùng kỳ quái.
Giống như một con chim nhỏ bị nhốt, đang nỗ lực phành phạch phành phạch mà vung cánh giãy giụa, nhưng thực sự không thể thoát khỏi ma chưởng trước mặt.
Loại hình thức xâm phạm mang tính trả thù này vẫn một mực kéo dài tới mấy phút đồng hồ.
Mãi cho đến tiểu Loli Trái Trái tà ác sắp bị hôn đến ngất đi, Lâm Ân mới chịu thả lỏng cái miệng ra một chút.
Trái Trái vừa được thả, lập tức há mồm to “Hô hô” thở dốc, toàn thân vô lực, cả người đều mềm nhũn xuống dưới.
"Còn dám nữa không?" Lâm Ân nghiêm túc nói.
Trái Trái phát ra âm thanh đầy ủy khuất từ trong cổ họng, nói: "Không dám... Ô ô..."
【 đinh! Giá trị vui sướng của ngươi +1】
【 đinh! Giá trị vui sướng của ngươi +1】
【 đinh! Giá trị sung sướng của ngươi +1】
Đúng vậy! Mỗi khi Trái Trái kiêu ngạo lên, nhất định phải dùng phương thức này để hung hăng dạy dỗ mới được.
Bởi vì một lần trước Lâm Ân đã phát hiện ra rồi, nói chính xác hơn là sau khi trải qua khảo hạch thí luyện vô cùng "Đau đớn" trước đó, cứ mỗi khi Trái Trái bị mô phỏng biến hóa chuyển thành thân thể tiểu Loli, giới hạn chịu đựng của cô ấy sẽ trở nên vô cùng thấp.
Thật hiển nhiên… đây không phải là đặc tính đã có sẵn từ khi cô ấy được sinh ra, là về sau này mới bị khai phá.
Cho nên lần trước, khi hắn đùa giỡn Trái Trái cũng phát hiện ra rồi, chỉ cần hơi chút hung hăng mà sáp sáp vài cái, ý chí lực của Trái Trái sẽ nhanh chóng bị tiêu hao, mài mòn đi.
"Cho nên về sau, ngươi còn dám nói ta là lolicon nữa không?" Lâm Ân nghiêm túc hỏi.
Trái Trái (o﹏o? ) tóm lấy áo choàng của Lâm Ân, vội vàng che lấy thân thể mảnh khảnh của mình, nói: "Không dám..."
"Còn dám kiêu ngạo như vậy nữa không?"
"Không dám..."
Sau khi Trái Trái liên tục nói không dám tới ba lần, Lâm Ân mới vừa lòng nở một nụ cười thỏa mãn ( ̄︶ ̄).
Đúng vậy.
Khi mấy cô bé làm sai điều gì, nhất định phải hung hăng trừng phạt mới được. Nếu không, quyền uy của đầu sẽ gặp phải khiêu chiến quá lớn.
Tới lúc này, ánh mắt hắn thoáng nhìn qua, lập tức trông thấy toàn thân tiểu Loli Trái Trái nhỏ nhắn đáng yêu, lại không còn treo trên tay hắn nữa… và vẻ mặt thuần khiết tới ngơ ngác của cô ấy vào thời điểm này (o﹏o? ), thực sự mang lại cho người ta một loại cảm giác vô cùng đồi trụy, thương tiếc.
"..."
Ừm...
Trong con hẻm nhỏ ít dấu chân người, vào một đêm trăng mờ gió lớn, lại có một cô bé người không mảnh vải che thân đang đứng chung với một tên du côn vô lại...
Vì sao hắn lại có cảm giác nơi này thực sự là chốn thiên đàng dành cho một kẻ đang muốn thực hiện hành vi trái đạo đức chứ?
Không thể nào! Lâm Ân!
Trong đầu ngươi sẽ không có loại tư tưởng muốn nhân cơ hội này để bày ra cho Trái Trái biết một vài phương thức trừng phạt mang tính thâm nhập sâu sắc của chủ nhân chứ?
Không được! Làm vậy quá biến thái rồi!
Nhưng… Ừm… có vẻ như đây chính là một cơ hội hiếm có à nha.
Hơn nữa tính kháng cự của Trái Trái còn không lớn lắm. Hắn có nên nhân cơ hội hiếm có này để tận tình bộc lộ ra khí phách của bản thân hay không?
Là… đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, sau đó hung hăng mà ăn hiếp tay trái của mình, chờ sau khi cô ấy bị ăn hiếp tới khóc thút thít rồi, hắn lại đi tới dịu dàng an ủi một phen...
Hơn nữa nhìn dáng vẻ thuận theo vừa rồi của cô ấy, có vẻ như Trái Trái vẫn sẽ phục tùng dù hắn có dứt khoát tiến thêm một bước nữa?
Vậy... nên thử một lần xem sao nhỉ?
Nghĩ như vậy, Lâm Ân không chút do dự, lại lặng yên không một tiếng động mà vươn tay tới.
Sau đó. (? ? ? )?
Bạn cần đăng nhập để bình luận