Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 494: Bất Chấp Tất Cả!!!

Chương 494: Bất Chấp Tất Cả!!!
Trong nháy mắt kia, đột nhiên Lâm Ân đứng dậy, một quyền đánh nát cửa kính tàu.
Oanh!
Cùng với âm thanh thủy tinh vỡ toang, toàn bộ những hành khách trên tàu đều đổ dồn ánh mắt về phía này, vẻ mặt kinh ngạc không ngớt, hiển nhiên bọn họ còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Bạch Dật quá sợ hãi nói: "Đại ca! Anh muốn làm gì?"
Lâm Ân đạp một cước lên cửa kính tàu, ánh mắt ngưng trọng nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ, bàn tay ấn chiếc mũ phớt cao xuống, thấp giọng nói: "Không cần biết như thế nào anh cũng phải qua đó nhìn xem, kể cả khi chỉ đủ thời gian liếc mắt nhìn một cái cũng được, bởi vì anh cũng thực sự không biết lần tiếp theo mình được triệu hồi đến đây là khi nào. Thật có lỗi Bạch Dật, anh muốn đi trước một bước, cám ơn cậu đã đi theo tới tận nơi này để giúp anh."
"Hi vọng chúng ta còn có cơ hội gặp lại."
Trong nháy mắt sau đó, ngay dưới cái nhìn chăm chú đầy khiếp sợ của toàn bộ những hành khách trên tàu, Lâm Ân ấn chiếc mũ phớt cao của mình xuống, ngẩng đầu, trực tiếp nhảy khỏi cửa kính ngay khi đoàn tàu đang chạy.
"Đại ca!" Bạch Dật hứng chịu cơn cuồng phong vừa ập đến từ ngoài cửa sổ, kinh hãi lao thẳng về phía trước.
Những hành khách trên đoàn tàu cũng đứng bật lên, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm vào cảnh tượng kia.
"Mau! Mau nói cho nhân viên tàu! Có người nhảy xuống dưới!" Những người chung quanh hốt hoảng vô cùng.
Bởi vì hiện tại chính là giai đoạn đoàn tàu tăng tốc, nếu từ nơi này nhảy xuống, lại bị cuốn vào bánh ray bên dưới kia, thì gần như không có khả năng sống sót nữa.
Nhưng ngay tại thời điểm những hành khách trên tàu mang theo sắc mặt tái nhợt, cố gắng đưa mắt nhìn về nơi xa, muốn tìm kiếm bóng dáng của cậu thiếu niên vừa làm chuyện dại dột nọ…
"Hoa lạp lạp" —— Trong nháy mắt sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của những hàng khách kia, một nhánh xúc tu trực tiếp nổ bắn ra, bám thẳng vào mặt ngoài của đoàn tàu.
Rồi dưới sức kéo mạnh mẽ của đoàn tàu đang tăng tốc, nhánh xúc tu nọ bị kéo căng ra, bóng dáng tối đen của Lâm Ân cũng nhanh chóng bắn ra ngoài như một viên đạn.
Cuồng phong nhảy múa bên người.
Bóng dáng của hắn giống như một tia chớp xẹt qua ánh mắt của mỗi một vị hành khách trên tàu.
Thậm chí mọi người còn có thể nhìn thấy gương mặt với góc cạnh rõ ràng như đao tước mang đầy vẻ ngưng trọng bên dưới bộ trường bào đang bay múa kia, cũng nhìn thấy con ngươi tối đen bên dưới mái tóc của hắn.
Và vũ điệu của những nhánh xúc tu kia!
"Kia... Kia rốt cuộc là..." Sắc mặt cả đám người trực tiếp chuyển thành một mảnh tái nhợt.
Mà cũng chính ngay sau đó, Lâm Ân lại xoay người nhảy lên đỉnh đoàn tàu đang chạy.
Vẻ mặt hắn vô cùng chuyên chú, từng nhánh xúc tu nổ bắn ra ngoài, không ngừng bám dính lên bề mặt đoàn tàu, lợi dụng sức kéo thật lớn kia, lần lượt đưa hắn lao nhanh về phía trước.
Hắn đã gia tăng tốc độ của bản thân đến mức cực hạn mà mình có thể thừa nhận được rồi.
Chịu ảnh hưởng bởi sức kéo thật lớn ấy, hắn đã nhanh chóng vượt qua đầu tàu, lại lợi dụng từng hàng cột điện ở hai bên đường sắt, hắn trực tiếp thay đổi trang bị Dạ Y, mở ra kỹ năng trên đôi giày của mình, và dùng tốc độ cực nhanh lao thẳng về phía trước.
Không cần biết sẽ như thế nào!
Chỉ cần cho ta liếc mắt nhìn một cái thôi cũng được!
Dù một cái thôi, đã đủ lắm rồi!
Khuôn mặt cha mẹ không ngừng xuất hiện bên trong con ngươi của hắn…
Từng kỉ niệm trong suốt mười mấy năm qua lại như một cuốn phim, chậm rãi chiếu lên…
Bắt đầu từ khi hắn bị rơi vào thế giới hắc ám, dần dần quay ngược về quá khứ, không ngừng nhớ nhung, không ngừng hoài niệm…
Hắn cố gắng ép chính mình phải thích ứng với hoàn cảnh khủng bố kia, hắn cố gắng bắt bản thân phải hòa nhập với phương thức sinh tồn của lũ ác quỷ ấy, nhưng không cần biết quen thuộc bao nhiêu, nơi đó vẫn không phải là nhà của hắn!
Cho nên không một lúc nào, hắn không nghĩ đến cha mẹ mình...
Ở thời điểm rời đi, hắn mới mười năm tuổi...
Một lãng tử đi xa.
Một hoàn cảnh lạ lẫm.
Không một lúc nào trong lòng hắn không đau đáu với ước muốn được quay trở về quê hương.
Trở về quê hương!
Gần như Lâm Ân đã kéo căng tốc độ của mình đến cực hạn.
Hắn băng ra bên ngoài đường ray xe lửa, nhảy xuống một con đường quốc lộ gần đó, lại nặng nề hạ mình xuống một chiếc xe tải, sau đó đi theo dòng xe cộ dày đặc kia, không ngừng nhảy vọt lên, liên tục thay đổi lần lượt từng chiếc xe tải trước mặt.
Hắn cắn răng, vung vẩy toàn bộ những xúc tu trên người mình, khiến cho hắn ở thời điểm hiện tại, gần như đã biến thành một con quái vật rồi.
Hắn có thể nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của nhóm người đang ngồi trong xe khi bọn họ thoáng nhìn thấy hắn, cũng biết dáng vẻ hiện tại của mình sẽ mang đến cho bọn họ nỗi khủng hoảng lớn đến mức nào…
Nhưng rất tiếc, hắn thực sự không còn tâm trí đâu mà quan tâm đến bọn họ nữa.
Mười phút!
Tám phút!
Năm phút đồng hồ!
Khi còn lại ba phút cuối cùng, hắn đã trông thấy cổng chào của huyện thành nọ.
Ánh mắt trở nên nôn nóng.
Hắn vội vàng thu những nhánh xúc tu trên người mình xuống, cắn răng một cái, dùng tốc độ cực nhanh, chạy thẳng vào tòa thành thị trước mặt kia.
Dùng sức mà chạy, càng chạy càng nhanh.
Xuyên qua đám người rộn ràng nhốn nháo, xuyên qua ngã tư đường ngựa xe như nước.
Tới lúc này, biên độ nhấp nháy của cơ thể hắn cũng càng lúc càng nhanh hơn! Càng lúc càng gấp gáp.
Nhưng sắp đến rồi!
Càng ngày càng gần hơn!
Hắn đã trông thấy con đường quen thuộc trước mắt, đã trông thấy biển báo giao thông quen thuộc, đã gặp được khung cảnh vốn chỉ xuất hiện trong những giấc mơ...
Cố hương.
Ba ba!
Hắn cắn răng, hai mắt đã biến thành một mảnh đỏ bừng, thân thể không ngừng chớp lóe, rời rạc, khiến cho hắn có thể rõ ràng cảm nhận được lời kêu gọi đến từ địa ngục.
Đó là hắc ám triệu hồi, là điềm xấu muốn kéo ác quỷ tiến vào địa ngục!
Không cần biết như thế nào... Không cần biết sẽ ra sao...
Nhất định phải...
Hắn dùng lực mà băng qua lan can, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào con đường đang càng ngày càng gần trước mặt.
Mẹ!
Oanh —— Nhưng một khắc kia, hắn nghe được bên tai truyền đến tiếng gió rít gào, cũng nghe được tiếng phanh khẩn cấp và tiếng còi xe chói tai, thậm chí còn nghe được tiếng hét hoảng sợ truyền đến từ phía sau lưng mình.
Một vòi máu màu đỏ tươi văng ra giữa không trung, con ngươi hắn thoáng nở to ra, thân thể giống như một con diều đứt dây, vương đầy máu, nặng nề bị chiếc xe từ phía sau chồm tới, đánh bay ra ngoài hơn mười mét, để lại một đường máu thật dài trên mặt đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận