Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 393: Kịch Bản Không Thể Thay Đổi Được???

Chương 393: Kịch Bản Không Thể Thay Đổi Được???
Một tiếng rên rĩ đầy thống khổ vang lên.
Bàn tay Lâm Ân đã bắt đầu không thể khống chế được, cứ một mực đưa ra sau đầu mình, rồi dùng tay, hung hăng xé khuôn mặt đang bi thương gào thét ở đằng sau đầu mình xuống.
Mà những hình vẽ con mắt vốn phủ kín phía sau lưng Lâm Ân, cũng bắt đầu không ngừng giãy giụa, hiện ra những linh hồn học sinh đang không ngừng rít gào, bọn họ bị hàng đống máu thịt bẩn thỉu vặn vẹo, đè ép vào cùng một chỗ, sau đó lại bị Uông Đào điều khiển hóa thành một bộ thân thể mới.
Bọn họ cũng giống Uông Đào, toàn bộ đều là bị con ác quỷ kia cắn nuốt linh hồn.
Lâm Ân nhìn cậu ấy thống khổ mà vặn vẹo, quỳ rạp xuống phía trước bộ thi thể hư thối của cô bạn kia, đau đớn ôm mặt khóc.
Bộ móng tay bén nhọn của cậu ấy gần như đã đâm vào mặt chính mình rồi.
Ngọn lửa vẫn hừng hực thiêu đốt, chiếu sáng cả căn phòng, ở bên trong hình ảnh phản chiếu của khung cửa sổ bằng thủy tinh, cảnh tượng trước mặt hắn bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Như thể một vòng tuần hoàn mới lại sắp sửa bắt đầu.
Cậu thiếu niên kia đi tới ngồi xuống chiếc bàn học của mình, lạnh lùng đưa mắt chăm chú nhìn vào con “Quỷ” kia, thứ tồn tại đã mở ra một màn đồ sát vì mình.
Khắp nơi đều là tiếng thét chói tai của nhóm học sinh đang chạy trốn.
Khắp nơi đều là huyết dịch màu đỏ tươi.
Từng dao, từng dao giết sạch tất cả mọi người!
Nhưng trong lòng cậu ấy không có bất cứ một chút thương hại nào, có chăng chỉ là hận ý không kiềm nén được mà thôi.
Có điều khi hình ảnh vừa chuyển, lại trông thấy cậu thiếu niên kia đang quỳ rạp xuống trước mặt con ma quỷ nọ, toàn thân run rẩy nhìn thi thể hư thối của cô bé vừa rơi xuống trước người mình.
Giống hệt hiện tại.
Chỉ có một thứ khác biệt, chính là dáng vẻ của cậu ấy.
Nhưng cũng có thể cậu ấy ở hiện tại, mới là dáng vẻ chân chính của cậu ấy trước kia, một linh hồn bị hận ý phá hủy thành từng mảnh nhỏ.
Khóc thảm thiết.
Không kiềm chế được oán hận mà khóc thảm thiết.
Lại chẳng đủ khả năng để làm gì…
Mà ở phía trước phòng học, Lâm Ân đang điều khiển những sợi xúc tu, không ngừng bức lui những con quỷ ảnh điên cuồng khác, nhưng càng ngày chúng nó càng phân chia thành nhiều quỷ ảnh hơn, khiến cho Lâm Ân cũng cảm nhận được áp lực cực lớn.
Nhưng chính vào lúc này.
Cùm cụp —— chiếc đồng hồ báo thức vẫn đang chạy, đột nhiên ngừng lại.
Trong nháy mắt, cả phòng học đều ngưng đọng, càng ngày càng nhiều con ác quỷ khủng bố được sinh ra cũng ngừng lại, giống như chúng nó vừa bị ấn nút tạm dừng vậy.
Lâm Ân cau mày, thu hồi xúc tu của mình lại, thoáng lui về phía sau một bước.
Hết thảy đều rơi vào đình trệ.
Ngọn lửa cũng không còn thiêu đốt nữa.
Phòng học không hề tan vỡ.
Chỉ có ở phía sau hắn, con quái vật được tập hợp lại từng mảnh nhỏ rời rạc, đang quỳ xuống phía trước thi thể hư thối của cô bé kia, thấp giọng khóc than.
Lâm Ân xoay người, nhíu mày nhìn hình ảnh ấy, sau đó hắn chậm rãi bước tới.
Bởi vì trước ngực bộ thi thể cô bé kia đã xuất hiện một chiếc chìa khóa không ngừng lóe sáng kim quang.
Nó chính là chiếc chìa khóa có thể giúp hắn vượt ải.
Lâm Ân khẽ cau mày, nhìn chiếc chìa khóa vừa rơi vào trong tay mình kia, cảm nhận được mùi vị của hai từ “Đuôi nát” [1] cực kỳ rõ ràng.
[1] : nguyên văn 烂尾 – lạn vĩ, có thể hiểu là công trình đang xây dựng, chưa hoàn thành nhưng đã bị bỏ dở, hoặc những bản thiết kế chỉ mới tồn tại trên giấy, hay những khu kiến trúc vẫn đang xây nhưng tiến độ càng ngày càng chậm.
"Chỉ như vậy là xong rồi?"
Cái chìa khóa thì đúng như những gì hắn đã nghĩ, nó nằm ngay trong cơ thể của cô gái kia.
Nhưng muốn lấy được chiếc chìa khóa ấy, phải hiểu được điểm mấu chốt là "Mỏ neo trong tim" này, cũng hiểu được cô gái ấy có ý nghĩa như thế nào đối với nhân vật mà bản thân hắn đang đóng vai.
Bởi vì chiếc chìa khóa kia tượng trưng cho hi vọng và quang minh.
Chỉ khi hiểu được những điểm này, hắn mới đủ khả năng tìm được chiếc chìa khóa đang bị che giấu kia.
Nhưng chỉ như thế là kết thúc rồi sao...
Lâm Ân cau mày nhìn xuống con quái vật đang đờ đẫn, vặn vẹo, quỳ rạp xuống trước mặt cô bé kia.
Đúng vậy.
Đối với một người từ bên ngoài đến như hắn, mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Bởi vì đây chỉ là một lần khảo hạch.
Mà khung cảnh hắn vừa tham dự vào cũng chỉ là một trong vô số lần kịch bản ấy được tái hiện lại mà thôi.
Và trong lịch sử không có hắn tham dự vào kia, vòng tuần hoàn chết chóc ấy vẫn còn có thể không ngừng tiếp diễn.
Uông Đào cùng với con ma quỷ kia, sẽ lặp đi lặp lại câu chuyện cũ này đến vô hạn.
Hắn không tồn tại trong đoạn lịch sử chân chính nọ.
Hắn cũng không phải người trong kịch bản này.
Hắn chỉ là một vị khách qua đường.
Cũng giống như những người tham gia khảo hạch Dạ Y khác, tiến vào rồi bước đi, coi như bản thân vừa nằm mơ một giấc mộng không quá êm đẹp là đủ.
"Cầm cái chìa khóa lên, đến cửa ải tiếp theo đi." Con quái vật vặn vẹo ấy cũng thấp giọng nói một câu.
Giống như căn phòng này đang mượn dùng cái miệng của nó để phát ra lời thúc giục hắn.
Hàng chân mày trên trán Lâm Ân càng thêm nhíu chặt lại.
"Đây thật sự là một cái kịch bản không thể thay đổi được?"
Con quái vật vặn vẹo kia lại thấp giọng nói: "Đúng vậy."
Giọng nói của gã rất bình thường, chỉ đều đều không lên cao, không xuống thấp, nhưng rơi vào trong tai người khác, lại tràn đầy tang thương.
Một cuốn kịch bản không thể thay đổi.
Một vở kịch đã lên sân khấu là máy móc vận hành, không thể chuyển biến được kết cục.
Không có bắt đầu, cũng không có kết thúc.
Lâm Ân nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, lại đưa mắt nhìn thoáng qua cánh cửa phòng học.
Rốt cuộc, hắn vẫn quyết định xoay người, hít sâu một hơi, nặng nề tiến về phía kia.
Mãi cho đến khi bản thân đã lại gần bậc cửa, đột nhiên hắn ngừng lại.
Xung quanh chợt rơi vào một mảnh yên tĩnh.
Tất cả mọi thứ bên trong phòng học này đã bị thời gian ngưng đọng lại, chỉ còn duy nhất một con quái vật ở khu vực trung tâm kia còn đang trống rỗng ngồi xuống phía trước thi thể cô bé nọ, nắm chặt bàn tay đã hư thối kia, một khắc cũng không rời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận