Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 550: Hắn Biết Làm Như Vậy Rất Tàn Nhẫn. Nhưng Hắn Lại Phải Làm Điều Này…

Chương 550: Hắn Biết Làm Như Vậy Rất Tàn Nhẫn. Nhưng Hắn Lại Phải Làm Điều Này…
"Không! Không... Không!"
Vẻ mặt Miêu Miêu đầy sợ hãi.
Cô ấy vừa nhìn thấy ánh đèn lóe lên từ máy chụp hình phía đối diện…
Nhìn thấy ký hiệu con mắt dựng thẳng thật lớn và những sợi xúc tu màu máu trên vách tường kia…
Nhìn thấy chiếc mặt nạ hình con quạ đen tái nhợt và những ngón tay bằng kim loại sắc bén…
Cũng nhìn thấy nụ cười méo mó đầy vẻ hài lòng trên khuôn mặt tên quái nhân huyết nhục kia.
Cô ấy đang chảy máu.
Thân thể của cô ấy đang không ngừng chảy máu.
Người nhà…
Rơi xuống…
Bị những móng tay kim loại kia cắt nát.
"Mẹ! Mẹ!" Cô ấy vừa hét lên một tiếng chói tai, ngón tay như đã mất đi khống chế, lập tức cắm thẳng vào trong đầu mình.
Giống như bản thân vừa rơi xuống vực sâu…
Giống như cả người đang bị biển máu lạnh lẽo bao phủ.
Trong khoảnh khắc ấy, nhiệt độ xung quanh đã mất đi, chỉ còn lại băng hàn và tuyệt vọng lạnh thấu xương.
Miêu Miêu hét lên, giống như một con thú non liều mạng muốn tìm kiếm sự bảo vệ của mẹ mình ở thời điểm bản thân tuyệt vọng nhất.
Giống như ở chỗ sâu nhất bên trong ký ức của cô ấy, đang có một thứ gì vô cùng khủng khiếp, cứ từng chút từng chút một mà bong ra.
Giống như đang có một con dao nhọn, cứ từ từ cạy lên vết sẹo vốn đang âm ỉ ở chỗ sâu nhất trong tâm hồn.
Giống như mảnh ký ức cuồng loạn kia đang muốn xuyên qua con sông dài đằng đẵng của thời gian, sau đó lại một lần nữa kéo cô ấy trở về địa ngục lạnh băng ấy.
"Đừng sợ." Lâm Ân vội vàng vươn tay tới ôm cô ấy vào trong lòng, rồi kiên định mà gắt gao nhìn chằm chằm vào những một tấm ảnh tanh máu nọ.
"Không sao cả, lúc này cô đang rất an toàn, bây giờ không còn ai có thể làm cô bị thương tổn nữa."
"Những thứ kia chỉ là cơn ác mộng trong quá khứ, đừng sợ chúng nó. Miêu Miêu, cô đã nhớ ra một chút gì đó chưa?"
Lâm Ân dùng sức mà ôm chặt cô ấy lại, cả người hắn lập tức tản ra một quầng sáng thần thánh, cố gắng xua tan sự lạnh lẽo trong lòng cô ấy, lấy đó để an ủi tâm hồn bé bỏng đầy tổn thương này.
Hắn biết làm như vậy rất tàn nhẫn. Nhưng hắn lại phải làm điều này.
Bởi vì không một ai có thể chữa trị được cho cô ấy.
Bởi vì vấn đề của cô ấy vốn là nỗi sợ hãi vẫn một mực bị chôn giấu tại chỗ sâu nhất dưới đáy lòng.
Muốn vượt qua được bóng ma trong quá khứ kia, cô ấy chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Miêu Miêu run rẩy, những tấm ảnh chụp nọ đang điên cuồng mà kích thích ký ức trong lòng cô ấy.
Hết thảy đều sống lại!
Như thể cô ấy vừa một lần nữa đặt mình vào bên trong căn phòng giam hắc ám mà ẩm ướt kia.
Như thể bên tai cô ấy có thể nghe được những tiếng rên rỉ đầy thống khổ chỉ phát ra vào giữa đêm khuya tĩnh mịch, hoặc là tiếng vang “Tí tách” do những giọt máu tươi nhỏ xuống mặt đất gây nên.
Cô ấy nhúc nhích, nhưng hiện giờ cô ấy đã không còn chân tay nữa, cũng không có làn da của mình, chỉ còn lại một chút huyết nhục thực sự không thể hình dung được rõ ràng.
Đau đớn.
Thân thể luôn luôn đau đớn, không một khoảnh khắc nào ngừng.
Tựa như mỗi phút mỗi giây đều có vô số những con dao nhọn cứ hung hăng chọc tới, lại điên cuồng cắt vào từng bộ phận nhỏ trên thân thể cô ấy.
Cô ấy dùng sức mà gọi mẹ.
Cô ấy đói bụng.
Cô ấy muốn ăn cơm, cô ấy muốn uống nước.
Dường như cô ấy vừa tìm được cái gì rồi, cô ấy không biết đó là cái gì, nhưng vẫn một mực ăn ngấu ăn nghiến nó.
Cô ấy nghe được giọng nói của mẹ, cô ấy cố gắng dựa theo thứ mùi quen thuộc ấy mà nhích người trườn qua.
Cô ấy nhìn thấy thân thể của mẹ đã bị người ta tách rời ra thành rất nhiều bộ phận.
Cô ấy vô cùng sợ hãi, cô ấy cố gắng làm đủ mọi cách để chắp vá thân thể của mẹ mình lại.
Nhưng cô ấy không làm được, cô ấy không biết phải làm thế nào mới có thể khâu được thân thể cho mẹ mình.
"A!"
Cô ấy sụp đổ, lập tức bật ra một tiếng thét chói tai.
Bộ móng vuốt sắc bén kia điên cuồng vung vẩy, mỗi một lần như vậy, nó đều lưu lại trên người Lâm Ân những vết máu thật sâu có thể nhìn thấy tận xương.
"Chúng mày đáng chết! Chúng mày đừng có đi tới đây! Chúng mày đã cắt nát mẹ tao rồi!"
Cô ấy càng không ngừng giãy giụa.
Chìm trong nỗi sợ hãi, Miêu Miêu hoàn toàn không khống chế được bản thân, cô ấy chỉ còn biết điên cuồng mà vung móng vuốt lên.
Nhưng Lâm Ân lại có thể làm được.
Hắn một mực gắt gao ôm cô ấy vào trong ngực, cố gắng dùng lực lượng thần thánh bao bọc quanh người cô ấy.
Hắn không thể đứng yên mặc kệ Miêu Miêu tiếp tục mất đi khống chế được.
Bởi vì nếu như vậy, hết thảy mọi điều hắn vừa làm, sẽ giống như kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ.
Bởi vì một khi Miêu Miêu mất đi khống chế, cô ấy sẽ một lần nữa quên hết tất cả, sẽ một lần nữa chôn giấu toàn bộ những vết sẹo kia vào chỗ sâu nhất trong đáy lòng mình, sau đó ngày qua ngày, tháng qua tháng… chìm trong đau khổ không thể thoát ra.
Phập ——móng vuốt sắc bén kia cắm thật sâu vào trong tay hắn, thậm chí còn xé rách mảng lớn huyết nhục từ trên người hắn.
Nhưng Lâm Ân vẫn gắt gao khép lại vòng tay, không hề nhúc nhích.
Sau đó, là quá trình cải tạo tanh máu kia tiến thêm một bước nữa.
Khuôn mặt Miêu Miêu đầy sợ hãi.
Cô ấy không ngừng bị bọn họ ném lên bàn giải phẫu, hết lần này đến lần khác, cũng hết lần này đến lần khác phải hứng chịu những hồi tra tấn bất kể mọi thời tiết, mọi không gian.
Cô ấy nhìn thấy kết cục của những sinh vật không còn hình hài ban đầu, đã tử vong trong quá trình tra tấn kia… Bọn họ bị lũ người kia làm thành đồ ăn, sau đó ném cho mấy người nhà cô ấy.
Thân thể của cô ấy không ngừng bị cắt xén, không ngừng bị cho vào bên trong túi da.
Những người đó đã tìm được nỗi sợ hãi của cô ấy rồi.
Bọn họ bắt đầu thay đổi nội dung tra tấn.
Ngay trước mặt cô ấy, bọn họ dùng những hình phạt ác độc nhất, mà từng chút từng chút một cắt xuống máu thịt trên người cha, mẹ và anh trai của cô ấy, sau đó khâu thân thể ba người kia lại, rồi cắt, rồi khâu, không ngừng lặp đi lặp lại.
Cô ấy nghe được những âm thanh rên rỉ trầm thấp gần như không thể nghe được rõ ràng, phát ra từ trong miệng những thành viên trong gia đình mình.
Rốt cuộc… tại khoảnh khắc ấy, Miêu Miêu lập tức bật ra một tiếng kêu lớn đầy bén nhọn mà cực kỳ kích động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận