Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 71: Chẳng Lẽ Chị Còn Không Nhìn Ra???

Chương 71: Chẳng Lẽ Chị Còn Không Nhìn Ra???
Huyết Y Ác Linh lập tức chấn động, ánh mắt nheo lại, nói: "Nó chính là Súng Lục Săn Ma của Thợ Săn Ma? !"
Phải biết rằng, cô ta cực kỳ quen thuộc với tay Thợ Săn Ma tao bao [1] kia.
[1] : nguyên văn 骚包 – tao bao có nghĩa là phù phiếm, hay khoe của, thích khoe mẽ, đỏm dáng…
Và hai khẩu Súng Lục Săn Ma trong tay gã kia chính là thứ gã đã mang từ thế giới bên trên xuống đây, để rồi suốt từ ngày đó đến nay, chúng vẫn một mực không rời thân thể gã, được bảo vệ cực kỳ chặt chẽ.
Nói vậy thì làm sao khẩu súng này lại có thể xuất hiện ở trong tay tên bác sĩ nhân loại trước mặt được?
Lâm Ân mỉm cười giơ súng lên, nói: "Anh ta vốn là đồng tộc của tôi, cũng là một ông chú vô cùng yêu thích tôi. Khẩu súng này chính là thứ mà anh lưu lại cho tôi dùng để phòng thân, nếu tôi gặp nguy hiểm, chỉ cần tùy tiện nã một phát súng, anh ta sẽ lập tức xuất hiện giúp đỡ."
"Mà hiện giờ, anh ta đang ở ngay ngoài hẻm, muốn chạy tới, cũng không mất quá nhiều thời gian."
...
Hắt xì —— Ngoài hẻm, tên đầu trọc nào đó vừa hung hăng đánh một cái hắt xì.
...
Huyết Y Ác Linh nheo mắt, hung quang chớp động.
Lâm Ân mỉm cười thu hồi khẩu súng ấy lại, rồi tiếp tục mò mẫm, tìm ra một sợi lông tóc xoăn xoăn, dài mảnh từ trong ngực.
"Đây lại là cái gì?" Huyết Y Ác Linh lạnh lùng hỏi.
Lâm Ân khẽ nhếch khóe miệng, cười nhạt nói: "Nó là tín vật mà Hắc Kỵ Sĩ lưu lại cho tôi. Nó chính là sợi lông ngực dài nhất, xoăn nhất của anh ta!"
"Hắc Kỵ Sĩ nói, chỉ cần tôi nhẹ nhàng búng nó một cái, là anh ta có thể cảm ứng được, sau đó lao tới hỗ trợ. Nếu chị không tin, chúng ta có thể thử xem."
Vẻ mặt Huyết Y Ác Linh lập tức ngây dại, nói: "Là lông... Lông ngực?"
Lâm Ân nâng chiếc kính một mắt của mình lên, trấn định mà cười nhạt nói: "Đúng vậy, hẳn là chị cũng có thể cảm nhận được khí tức bên trên sợi lông ngực này? Hồi hôm nay Hắc Kỵ Sĩ có tới thăm tôi, bảo tôi xử lý mái tóc giùm anh ấy, còn thuận tiện để lại tín vật này cho tôi, nói ấn đường của tôi biến thành màu đen, e rằng khoảng thời gian gần đây sẽ phát sinh tai vạ. Xem ra, anh ấy nói quá đúng mà."
Huyết Y Ác Linh há miệng thở dốc.
Cũng không biết vì sao, tại thời điểm này, cô ta chẳng thể thốt lên bất cứ câu phản bác nào.
"Hơn nữa nếu chị đã biết về anh ấy, hẳn là chị cũng hiểu, Hắc Kỵ Sĩ vốn là một kẻ cực kỳ chú ý tới ngoại hình của bản thân, nếu người khác dám cạo trọc cái đầu của anh ấy, anh ấy nhất định sẽ giết kẻ kia đi." Lâm Ân khẽ nhếch khóe miệng, nói:
"Cho nên, chị suy nghĩ một chút đi, xem vì sao tôi vẫn yên ổn vậy?"
“Chẳng lẽ đến mức này rồi, chị vẫn không nhìn ra mối quan hệ cực kỳ thân thiết giữa hai chúng tôi?"
...
Hắt xì —— Ngoài hẻm, một tên đầu trọc khác cũng đánh một cái hắt xì, vẻ mặt đầy mờ mịt.
...
Vẻ mặt Huyết Y Ác Linh lập tức chấn động.
Ánh mắt cô ta điên cuồng chớp động, trong lòng bắt đầu trở nên do dự không quyết đoán.
Bởi vì hắn nói rất đúng.
Phải biết rằng, trước kia cô ta cũng từng giao thủ với kẻ điên đó. Đúng là tên Hắc Kỵ Sĩ này cũng đỏm dáng y hệt tay Thợ Săn Ma kia. Một kẻ chú trọng ngoại hình đến thế, làm sao có thể làm thinh nếu thực sự bị người ta cạo trọc đầu?
Mà ngay tại khoảnh khắc này, trong đầu cô ta cũng xuất hiện tình huống mới diễn ra không lâu trước đó, hình ảnh thằng nhãi nhân loại này giao hai mớ tóc dài hỗn loạn cho người nhặt rác kia.
Chẳng lẽ nói...
Huyết Y Ác Linh bắt đầu trở nên ngưng trọng.
Quả nhiên, thằng nhóc nhân loại này có thể bình yên vô sự mà mở tiệm tại thế giới hắc ám tràn ngập quái vật như thế, đúng là phải có một vài mối quan hệ ở đây.
Chẳng trách hắn lại không hề sợ hãi.
Nhưng mà...
"Không đúng!" Ánh mắt cô ta trở nên âm trầm, nói: "Mày đừng có gạt tao! Mày đừng tưởng rằng tao không biết, hai tên kia vốn là kẻ thù cũ đã mấy trăm năm rồi, nếu bọn họ đều có mối quan hệ thân thiết với mày như thế, thì dựa vào cái gì mỗi lần gặp nhau đều sẽ liều mạng đánh đến ngươi chết ta sống? !"
Khóe miệng Lâm Ân khẽ nhếch, thản nhiên mở miệng nói: "Quý bà của tôi ơi, chẳng lẽ một chút mắt nhìn chị cũng không có? Chẳng lẽ chị còn không nhìn ra..."
Đến đây, Lâm Ân chợt nheo mắt, sâu kín nói: "Hai người bọn họ vốn là tương ái tương sát [1] chứ?"
[2] : Có thể hiểu đó là vừa yêu vừa hận, làm thương tổn lẫn nhau, nhưng vẫn có thể tha thứ cho đối phương, để lần sau lại tiếp tục như vậy, hết lần này tới lần khác đều như vậy, coi đây là một loại tình thú.

Hắt xì ——
Hắt xì ——
Đúng vào khoảnh khắc đó, ở ngoài hẻm, Thợ Săn Ma và Hắc Kỵ Sĩ cùng đánh một cái hắt xì.
Thợ Săn Ma lập tức chĩa một ngón tay vào Hắc Kỵ Sĩ, bực bội nói: "Tao đã nói mà, vì sao bỗng dưng tao lại hắt xì, xem ra nguyên nhân chính là mày rồi. Trong lòng mày đang âm thầm mắng lão tử đúng không? Mày cmn xong đời rồi!"
Hắc Kỵ Sĩ cắn răng, trừng to mắt như muốn nứt ra, rồi cũng nâng tay, chỉ thẳng vào Thợ Săn Ma, nói: "Mày bớt đánh rắm giùm tao, rõ ràng mày mới là kẻ đang âm thầm chửi bới, châm biếm tao! Được, hôm nay tao nhất định phải đánh cho mày bại liệt!"
Chỉ trong nháy mắt, hai kẻ trọc đầu, (〝 ▼ 皿 ▼) lại một lần nữa hung hăng lao vào đánh đấm.
...
Trong phòng.
Huyết Y Ác Linh gắt gao nhăn mặt nhíu mày, đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào Lâm Ân, đúng là trong lúc nhất thời, cô ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Tuy cứ có cảm giác tên nhân loại này đang nói dối, nhưng sợi lông ngực và khẩu súng lục kia lại chính là chứng cứ xác thực nhất để nói lên rằng giữa hắn và hai kẻ kia có mối quan hệ không tầm thường.
Trái ngược với cô ta, Lâm Ân ở bên kia đang mỉm cười, hắn thản nhiên chống khuỷu tay xuống bàn, nâng cằm, vẻ mặt ung dung thoải mái mà ngồi yên tại chỗ, trong lòng không loạn, nói: “Coi như tôi không nói đến hai người đó đi, thì bên cạnh tôi vẫn còn thầy Cưa Máu. Chị cứ tùy tiện hỏi thăm một chút sẽ biết. Là tồn tại cấp ??? bên trong hẻm Du Hồn này, chẳng biết bao nhiêu người sẽ biết đến thầy ấy. Mà tôi lại chính là học trò kiêm người thừa kế duy nhất của thầy, chị cho rằng thầy của tôi sẽ tùy ý để cho một đứa nhỏ ngoan ngoãn như tôi dễ dàng chết đi như vậy sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận