Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 258: Giải Phẫu Đại Não Ít Xâm Lấn!

Chương 258: Giải Phẫu Đại Não Ít Xâm Lấn!
Mười mấy giây sau, Bạch Dật run rẩy nuốt một ngụm nước miếng, ôm bả vai không ngừng rung động, lặng lẽ nằm nơi đó, nhìn qua giống như một thiếu nữ vừa bị xâm phạm.
Còn Lâm Ân lại nheo mắt, nâng chiếc kính một mắt lên, lấy băng dán ra, trực tiếp dính lên mí mắt trái của gã, sau đó dán cố định vào trán, làm như vậy gã sẽ không nháy mắt dù cơ thể phản ứng quá khích.
Lâm Ân "Ca ca" hoạt động ngón tay một chút, rồi nghiêm túc nói: "Tiểu đệ ngốc nghếch kia, đại ca chuẩn bị bắt đầu rồi, cậu nhớ kiên nhẫn một chút, đại ca chỉ xọat xoạt hai cái thôi, rất nhanh."
Bạch Dật run rẩy nói: "Anh... Anh không định dùng công cụ gì sao? Lại trực tiếp dùng tay móc ra ư?"
Lâm Ân mỉm cười: "Không sao đâu, cứ tin tưởng vào anh, trước kia mỗi lần đại ca móc đều dùng ba ngón tay, về sau được học y thuật chân truyền của thầy, hiện giờ đại ca đã học được cách dùng hai ngón tay rồi, ha hả ha hả —— "
Bạch Dật: "(ΩДΩ)!"
【 độ sợ hãi của Bạch Dật đối với ngươi +10】
【 độ sợ hãi của Bạch Dật đối với ngươi +10】
Có vẻ như đại ca đã tiến bộ hơn rồi!
Nhưng mà...
Nhưng mà...
Loại tiến bộ này thật sự bình thường hả?
Đây cmn là cái thế giới gì chứ? Quá mức khủng bố rồi!
"Cậu có tin anh không?"
"Em cũng muốn tin mà!" Bạch Dật hoảng sợ nói.
"Yên tâm, rất nhanh thôi, anh móc nó ra đây!"
"Chờ một chút!"
Phập ——
"Ngao ——!"
Một tiếng kêu thảm thiết, thê lương xen lẫn với nỗi hoảng sợ tột cùng vang lên.
...
【 đinh! Độ sợ hãi của Bạch Dật đối với ngươi +30】
【 đinh! Độ sợ hãi của Bạch Dật đối với ngươi +30】
Cùng với từng chuỗi âm thanh nhắc nhở của hệ thống, Bạch Dật đã ngây dại nằm ở nơi đó, vành mắt trái “Ồ ồ” phun ra khí nóng, trong miệng không ngừng nỉ non, gã có cảm giác mình đã không còn là chính mình nữa rồi.
Lâm Ân nâng chiếc kính một mắt lên, nhìn tròng mắt còn mới mẻ mang theo cả dây thần kinh trên tay mình.
"Cảm giác thế nào? Có phải không đau chút nào hay không? Đã móc xuống rồi đó."
Bạch Dật nỉ non, nói: "Mẹ... Về nhà..."
Lâm Ân nghiêng tai lắng nghe, tò mò hỏi: "Cậu nói gì vậy?"
Một con mắt khác của Bạch Dật lập tức chảy xuống một hàng lệ nóng, gã nỉ non nói: "Em muốn tìm mẹ..."
Lâm Ân cũng rớt nước mắt mà vươn tay vỗ vỗ bờ vai gã, đúng là vào thời khắc này, hắn cũng bị cảm tình nhớ nhung thân nhân của Bạch Dật làm xúc động.
"Yên tâm đi, mẹ của cậu sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì cậu!"
Nói xong, Lâm Ân trực tiếp đặt tròng mắt kia vào trong tay Bạch Dật, để cho gã tự mình giữ lấy nó. Ngay sau đó, ánh mắt hắn lập tức trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào vành mắt trái trống rỗng kia.
Bởi vì chuyện phải làm tiếp theo mới là bước gian nan nhất.
Giải phẫu đại não ít xâm lấn!
Kỳ thật cảm giác đau đớn của đại não rất yếu, bởi vậy trong quá trình chữa trị tiếp theo, khẳng định là Bạch Dật sẽ không phải chịu đau đớn quá nặng nề.
Nhưng vấn đề là hắn phải làm như thế nào!
Bởi vì chỉ cần không cẩn thận một cái, cũng rất có khả năng sẽ biến người “Đồng hương” mà hắn vất vả lắm mới gặp được này biến thành một kẻ ngốc.
Nếu vậy, Lâm Ân sẽ rất đau lòng.
Lâm Ân nheo mắt, nói: "Bạch Dật, phải duy trì tỉnh táo và nhớ kỹ không cần biết tình huống tiếp theo như thế nào cậu cũng không thể ngủ được, bằng không hết thảy mọi thứ đều sẽ thất bại trong gang tấc. Hẳn là cậu cũng không muốn biến mình thành một kẻ ngu ngốc?"
Bạch Dật nỉ non nói: "Em ở hiện tại... cũng chẳng khác ngu ngốc là mấy..."
Lâm Ân rất vui mừng.
Có thể nói chuyện nghĩa là ý chí tỉnh táo.
Quả nhiên là một tên tiểu đệ tốt.
Nói xong, Lâm Ân nhắm hai mắt lại, lập tức phát động năng lực huyết nhục tai biến của mình.
Rầm ——
Trong nháy mắt, ngay dưới cái nhìn chăm chú có chút ngây dại của Bạch Dật, trên gương mặt Lâm Ân chậm rãi xuất hiện một con ngươi dựng thẳng màu tối đen.
Bạch Dật: "(ΩДx)!"
Con mắt!
Trên mặt đại ca vừa mọc ra một con mắt vô cùng kỳ quái!
Đại ca không phải người! Quả nhiên hắn không phải là người a a a!
【 đinh! Độ sợ hãi của Bạch Dật đối với ngươi +10】
【 đinh! Độ sợ hãi của Bạch Dật đối với ngươi +10】
Nhưng diễn biến còn chưa kết thúc.
Gần như cùng thời điểm đó, gã lập tức run rẩy nhìn thấy, phía cuối của ngón tay Lâm Ân, đột nhiên mọc ra mấy cái xúc tu mảnh dẻ, trơn trơn nhẵn nhẵn, và rất dài.
Rồi ngay dưới cái nhìn chăm chú đầy hoảng sợ của gã, mấy nhánh xúc tu tinh tế kia chậm rãi tới gần vành mắt trái của gã, sau đó “Hoa lạp lạp” mà chui thẳng vào.
"(ΩДΩ) oa a a a!"
Đại ca không những không phải là người!
(khóc nức nở)
Hắn còn là một tên quái vật xúc tu!
Còn là một con quái vật xúc tu có thể ra ra vào vào thân thể người!
Lập tức chui vào bên trong rồi!
Nhìn đến đây, toàn thân Bạch Dật đều bị dọa sợ tới mức muốn òa lên khóc!
【 độ sợ hãi của Bạch Dật +10】
【 độ sợ hãi của Bạch Dật +10】
Mà giờ khắc này, con ngươi ác linh dựng thẳng trên gương mặt Lâm Ân đang chuyển động, dưới cái nhìn chăm chú của thị giác ác linh, chỉ trong nháy mắt hắn đã tập trung vào mảnh khu vực màu đen đậm bên trong đại não của Bạch Dật.
Nơi này chính là vị trí ký sinh của con ác linh kia, nằm ngay phía trên thùy trán!
Con ác linh này cũng chính là con từng tập kích hắn lúc trước.
"Thủ đoạn nhỏ, xem hôm nay ta có đâm chết ngươi hay không!" Lâm Ân nheo mắt nói.
Mà dưới sự khống chế của hắn, mấy cái tiểu xúc tu vừa mọc ra từ ngón tay kia đã linh hoạt, nhanh chóng luồn dọc theo hốc mắt, hướng về phía tầng ngoài của đại não Bạch Dật.
Lâm Ân cũng lập tức nhìn thấy, ngay vùng biên giới đại não của đối phương đã xuất hiện một cái nhọt màu đen.
Cái nhọt kia chính là bệnh biến thể!
Cũng là mục tiêu hắn cần phải loại trừ hôm nay!
Nhưng gần như ngay tại thời điểm tiểu xúc tu của hắn sắp tới gần cái nhọt nọ, có vẻ như cảm nhận được uy hiếp, cái nhọt kia đột nhiên nảy lên một cái, rất giống nhịp tim đập.
Cũng trong nháy mắt này, Bạch Dật lập tức cảm nhận được ý thức của mình truyền đến từng cơn đau đớn như kim châm.
Giống như có một con ác quỷ đang giương nanh múa vuốt, vô cùng dữ tợn muốn cướp lấy quyền khống chế thân thể của gã.
Cảm giác choáng váng mờ mịt và buồn ngủ cứ từng hồi từng hồi ập đến, muốn cuốn lấy gã trôi đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận