Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 391: Văn Tự Hiến Tế!

Chương 391: Văn Tự Hiến Tế!
Giờ khắc này, Lâm Ân đã ý thức được rõ ràng tình huống trước mắt.
Kịch bản này tuyệt đối không chỉ đơn giản là do căn phòng hắn vừa bước vào bịa đặt ra. Mà rất có khả năng nó chính là một sự kiện nào đó, từng chân chính phát sinh tại thế giới hiện thực, chỉ bị căn phòng này phản chiếu lại, rồi dùng làm khảo nghiệm cho hắn mà thôi!
Nói vậy, phương pháp mà mẹ của thiếu niên kia để lại cho cậu ấy là gì?
Mỏ neo trong tim?
Vòng tuần hoàn chết chóc...
Hắn nhanh chóng nhìn xuống đoạn văn tự và ký hiệu mang theo ý tứ triệu hồi rõ rệt bên dưới.
【 lấy máu và thịt của chi phối giả làm danh nghĩa, ta cầu xin ngài hãy đáp lại lời thỉnh cầu được trở thành thân thuộc của ta. 】
【 ta nguyện ký kết khế ước nguyền rủa cùng ngài. 】
【 ta nguyện làm bạn với hận ý, ta nguyện dùng thân thể và linh hồn của mình, hiến dâng cho Oán Ma đại nhân sử dụng. 】
【 ta nguyện đi gieo rắc tai họa và nguyền rủa, ta nguyện đồng hành với vận rủi, ta nguyện hiến thân cho ngài. 】
...
Đó là một đoạn văn tự hiến tế mang theo ý tứ tà ác vô cùng mãnh liệt.
Mà thật hiển nhiên, nhân vật hắn đang đóng vai kia đã tìm được bản bút ký do mẹ của cậu ấy lưu lại, hơn nữa cậu ấy còn trực tiếp bỏ qua lời cảnh báo của mẹ mình, sau đó thành công ký kết khế ước cùng con Oán Ma này.
Nói vậy, phương pháp mà mẹ của cậu ấy nhắc đến là gì?
Nếu nói đây là một sự kiện đã sớm xảy ra từ trước, thì có phải phương pháp kia đã thành công rồi?
Vòng tuần hoàn chết chóc...
Mỏ neo trong tim...
Khoảnh khắc kia, đột nhiên Lâm Ân ngẩng đầu, ánh mắt lập tức nhìn thẳng vào chiếc đồng hồ được gắn trên vách tường!
Tuần hoàn...
Là thời gian tuần hoàn?
Gần như trong giây phút ấy, Lâm Ân như được thể hồ quán đỉnh (được truyền thụ tri thức, nhận được dẫn dắt, dẫn tới triệt để tỉnh ngộ).
Đúng vậy!
Khẳng định là đúng rồi!
Khẳng định là phương pháp do mẹ của cậu thiếu niên kia lưu lại đã có hiệu quả. Nghĩa là sau khi tất cả những học sinh trong phòng học này đều bị giết đi, thời gian ở nơi này cũng không tiếp tục trôi đi nữa, nó bắt đầu quay ngược lại, và không ngừng trình chiếu toàn bộ quá trình.
Mà đoạn thời gian hắn đang tồn tại này, chính là một đoạn trong vô số những lần vòng tuần hoàn kia lặp lại.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao những học sinh đã chết đi kia, lại tiếp tục xuất hiện bên trong phòng học này, sau đó lại một lần nữa bị giết chết!
Kỳ thật vòng tuần hoàn ấy đã sớm bắt đầu từ rất lâu rồi!
Mà hình chiếu của con Oán Ma kia cũng chính là con "Quỷ" nọ đã bị thủ đoạn do mẹ của cậu thiếu niên ấy thiết lập từ trước, vây khốn lại!
Nhưng rốt cuộc là bà ấy đã dùng loại phương pháp nào?
Mỏ neo trong tim (Tâm miêu)?
Lâm Ân cau mày, cẩn thận tự hỏi về từ khóa này.
Có thể lý giải từ “miêu” ấy là khóa chết.
Còn từ “tâm”, ý nghĩa của từ này rất rộng, nó vừa có thể là trái tim, vừa có thể là tâm linh, linh hồn.
Mà hiển nhiên, ý nghĩa chân chính của từ “tâm” này, chính là trường hợp sau.
Nếu nói như vậy...
"Lợi dụng một loại ý niệm kiên định nào đó trong lòng... trực tiếp khóa chết con Oán Ma kia..."
Lâm Ân nhíu mày.
"Sau đó phát động vòng tuần hoàn này..."
Mà gần như khoảnh khắc hắn nói xong câu này, ngọn đèn trên đỉnh đầu lại một lần nữa trở nên ảm đạm.
Hắc ám nhanh chóng buông xuống như thủy triều.
Đột nhiên một con dao nhọn chọc thẳng vào phía sau lưng hắn, thậm chí còn đâm xuyên qua lồng ngực của hắn, nhưng khóe miệng Lâm Ân lại nhếch lên.
"Ta đã biết rồi."
Giờ khắc này, Lâm Ân chợt mỉm cười, đột nhiên vươn tay về phía sau lưng mình, trực tiếp bắt lấy gương mặt của con quỷ ảnh kia.
Dưới lực lượng thật lớn ấy, con quỷ ảnh kia lập tức bị hắn nặng nề ném về khu vực phòng học phía trước mình.
"Nếu tất cả câu chuyện này đều phát triển chung quanh "Ta", thì đương nhiên phương pháp phá cục cuối cùng cũng nằm trên người "Ta"."
Lâm Ân không hề để ý đến miệng vết thương trên ngực mình.
Hắn đưa ánh mắt thâm trầm, đối diện với con quỷ ảnh vừa chậm rãi đứng lên giữa vùng hắc ám trước mặt, nhìn nó giống như mị ảnh, bắt đầu phân hóa ra thật nhiều những cái bóng giống nhau như đúc.
Nhưng Lâm Ân lại không hề động thủ.
"Ngươi vốn là ma quỷ, ngươi thật sự có thể đùa bỡn những người bình thường kia trong lòng bàn tay, nhưng đồng thời, chính sự ngạo mạn và ngu xuẩn của ngươi, cũng bắt ngươi phải trả một cái giá không nhỏ."
Lâm Ân cười lạnh nói: "Chính ngươi đã giết cô bé kia, cũng chính ngươi đã đưa thi thể của cô bé ấy đến nơi này?"
"Bởi vì nếu ta là một con quỷ giống ngươi, ta cũng vui lòng làm chuyện như vậy. Cứ để cho thằng nhóc con vốn đã ký kết khế ước cùng mình nghĩ rằng, bản thân cậu ấy đã hoàn thành công cuộc trả thù ấy, sau đó..."
"Sau đó ngươi lại đưa thi thể của cô bé kia tới trước mặt cậu ấy, nói cho cậu ấy biết, kỳ thực cái chết của người mà cậu ấy quan tâm nhất kia, vốn là kiệt tác của ngươi..."
"Ta nghĩ, ngươi nhất định sẽ vô cùng nguyện ý nhìn thấy vẻ mặt của cậu ấy vào thời khắc mọi chân tướng đều sáng tỏ kia."
Cùng lúc này, tất cả những học viên ở bên ngoài, nghe giọng nói của Lâm Ân truyền đến từ trên khung hình ảnh trước mặt, đều tỏ ra kinh ngạc vô cùng.
Lâm Ân mỉm cười nói: "Mà ngươi có thể giấu cô bé kia ở đâu chứ?"
"Dưới tình huống ngươi và thiếu niên kia đang xài chung một bộ thân thể, thì phải giấu ở nơi nà, mới có thể làm cho cậu ấy càng thêm suy sụp và thống hận đây?"
Ngay trong nháy mắt kia,
Ngay dưới cái nhìn chăm chú xen lẫn khiếp sợ của nhóm học viên bên ngoài, Lâm Ân vốn đang mỉm cười, lại đột nhiên vươn tay tới, trực tiếp xé toang lồng ngực của mình ra, rồi thọc tay vào bên trong, túm chặt lấy dạ dày của mình.
"Những con ma quỷ như các ngươi!" Lâm Ân cắn răng, khóe miệng gần như đã nhếch đến bên tai: "Luôn thích dùng loại phương thức ác liệt này để làm cho một con người trở nên khủng hoảng và oán hận."
Ông ——
Trong nháy mắt, giữa khung hình ảnh trước mặt, bàn tay vốn đang túm chặt lấy dạ dày của Lâm Ân, lại từng chút từng chút một mà bóp chặt lại.
Sau đó, hắn cắn răng, khom lưng xuống, mở to miệng, không ngừng nôn khan, tựa như người kia vốn không phải hắn, mà là nhân vật hắn đang đóng vai kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận