Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 617: Đừng Có Coi Nó Là Một Con Bé Ngu Ngốc Mà Lừa Gạt Mãi Thế!

Chương 617: Đừng Có Coi Nó Là Một Con Bé Ngu Ngốc Mà Lừa Gạt Mãi Thế!
Nhìn thấy dáng vẻ dầu muối không ăn của cái đầu lưỡi lớn, Lâm Ân lại tiến thêm một bước mê hoặc, hắn chớp chớp mắt nói: "Chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn tìm được người nhà đã thất lạc nhiều năm của mình?"
Đầu lưỡi lớn không hề cử động, tâm thái bình hòa.
"Vậy đổi một cách nói khác đi, chẳng lẽ ngươi không muốn đi ra, ngắm nhìn một chút thế giới rộng lớn bên ngoài kiA?"
Đầu lưỡi lớn (▼ ヘ ▼) tiếp tục gặm nhấm bộ thi thể hư thối của mình, không thèm để ý đến hắn.
"Như vậy đi, nếu lần này Tiểu Bảo Bối huynh theo ta đi ra ngoài một chuyến, khẳng định là sau này, ngày nào ta cũng cho ngươi thưởng thức dược tề đẳng cấp cao cùng với thịt ngon, ngươi thấy thế nào? Có phải vô cùng có lợi hay không?"
Hắn không nói ra câu này còn tốt, một khi nhắc đến câu này, cái đầu lưỡi lớn kia lập tức hét lên, còn trực tiếp vung lưỡi tới, cuốn lấy Lâm Ân, rồi gầm gừ mà rít gào, mắng hắn một trận xối xả.
Bởi vì nó vẫn còn nhớ vô cùng rõ ràng.
Bởi vì lần trước cmn… hắn cũng từng nói như vậy!
Hắn cũng dùng giọng điệu như thế, cũng hứa hẹn y chang, nhưng đã mấy tháng trôi qua rồi, đừng nói là dược tề đẳng cấp cao với thịt để ăn, ngay cả một bình dược tề quá hạn cũng không có.
Nghĩ đến đây, trong lòng nó lại phẫn nộ nha!
【 đinh! Độ hảo cảm của Tiểu Bảo Bối đối với ngươi -10】
【 đinh! Độ hảo cảm của Tiểu Bảo Bối đối với ngươi -10】
Đừng có coi nó là một con bé ngu ngốc mà lừa gạt mãi thế!
(〝 ▼ 皿 ▼)
Mắt thấy cảm xúc của Tiểu Bảo Bối đang có xu hướng không khống chế được, đột nhiên “Loảng xoảng đương” —— Lâm Ân trực tiếp lấy ra một tá dược tề từ bên trong không gian hệ thống, rồi vội vàng đặt xuống đất.
Tiểu Bảo Bối lập tức ngừng lại.
Lâm Ân nghiêm túc nâng chiếc kính một mắt lên, mỉm cười nói: "Lần này tuyệt đối là thật, làm sao ta có thể quên được chứ? Chỉ vì bận quá mà thôi. Ngươi xem đây là cái gì? Là dược tề chất lượng cao chân chân chính chính mà ta thuận tay lấy được từ Dạ Y bên kia tới đây đó!"
"Hồi máu, hồi năng lượng, uống vào trong hay bôi bên ngoài đều có, chẳng lẽ ngươi còn cảm thấy ta đang lừa gạt ngươi?"
Tiểu Bảo Bối có chút do dự, không khỏi buông lỏng đầu lưỡi đang cuốn lấy hắn ra.
Lâm Ân lập tức cười tủm tỉm ngồi xổm xuống, lấy một bình dược tề màu đỏ, sóng sánh như dầu tới, mở nắp ra, “ừng ực ừng ực” uống một ngụm, cuối cùng giơ ngón tay cái lên, nói: "Hơn nữa tuyệt đối không phải dược tề quá thời hạn, đều là dược tề cao cấp do ta dùng rất nhiều tiền để mua lấy. Là chuyên môn chuẩn bị để dành cho ngươi thưởng thức đó. Mà những loại dược tề giống như vậy, tiểu chủ nhân đã đặc biệt chuẩn bị mười mấy thùng rồi nha cho ngươi!"
Tiểu Bảo Bối có chút kinh ngạc.
Nhưng nó vẫn có cảm giác chuyện này thực sự không thích hợp.
Bởi vì từ trước đến nay, tên khốn này đều keo kiệt muốn chết.
Hắn lại có lòng tốt như vậy?
Lâm Ân hiền hòa vươn tay tới, vỗ vỗ phía cuối đầu lưỡi của Tiểu Bảo Bối, cảm khái nói: "Ngươi đừng quá kinh ngạc như vậy. Tuy Lâm Ân ta vốn không phải người đứng đắn gì, nhưng chuyện đã hứa với huynh đệ nhà mình, ta vĩnh viễn cũng không quên. Chẳng lẽ ngươi đã quên rồi? Một lần trước, khi chúng ta gặp được Khôi Lỗi Huyết Nhục, nếu không có ngươi, ta cũng không thể cứu được quý bà Huyết Y. Kỳ thật, những chuyện ngươi đã giúp ta, ta vẫn một mực ghi khắc trong lòng, chưa bao giờ dám quên."
Lời hắn nói cực kỳ chân thành tha thiết, thậm chí còn chân thành tha thiết đến mức có thể nhìn thấy nước mắt lấp lánh tỏa sáng trong đôi mắt đang mỉm cười kia.
Trong lúc nhất thời, cái đầu lưỡi lớn thực sự cảm thấy có chút bối rối và mất tự nhiên.
Bởi vì nó chưa từng nghĩ tới tình huống này. Hóa ra tên khốn trước mặt cũng có thể nói ra một câu chân thành tha thiết mà buồn nôn như vậy với nó?
Trước kia, hắn đều trực tiếp cho nó ăn phân.
Chẳng lẽ … đi một chuyến trở về, hắn đã thật sự trưởng thành lên rồi?
"Tê tê..."
Lâm Ân từ từ nhắm hai mắt lại, xoa xoa hai giọt lên trên khóe mắt, tiếp tục chân thành nói: "Không sao cả, đều là người trong nhà mà, ngươi đâu cần phải khách khí như vậy? Nói như thế nào, chúng ta cũng là người nhà, đã sớm chiều ở chung hơn hai năm rồi. Người nhà với nhau, chẳng lẽ không phải nên trợ giúp lẫn nhau và gắn bó không xa rời ư?"
Lâm Ân sụt sịt một cái: "Chúng ta đâu cần phải xa cách bất hòa như vậy?"
Tiểu thư con rối: "..."
Trái Trái: "..."
Cái đầu lưỡi lớn có chút mất tự nhiên, trực tiếp xoay đầu lưỡi qua, phần bựa lưỡi phía trên trực tiếp “Ba ba ba” nổi lên một đống da gà da vịt.
Ừm… tuy có chút ngại ngùng không chịu được, nhưng nghe những lời nói đầy thâm tình, xúc động như vậy, cũng là một chuyện vô cùng hưởng thụ.
Nó khụ khụ hai cái, có chút mất tự nhiên
Lâm Ân vung tay lên, sau đó nhắm mắt lại, có chút thổn thức nói: "Ngươi không cần phải xin lỗi đâu, bởi vì người nên mở miệng xin lỗi phải là ta mới đúng. Là trước kia ta đối xử với ngươi hơi quá đáng, ta không nên trộn ngũ cốc luân hồi lẫn với dược tề quá thời hạn rồi trực tiếp đổ xuống dưới hầm. Ta thực sự không hề cân nhắc đến cảm nhận của ngươi. Chỉ dựa vào điểm này thôi, ta đã không xứng đáng là chủ nhân rồi."
【 đinh! Độ hảo cảm của Tiểu Bảo Bối đối với ngươi +20】
Tiểu thư con rối: "..."
Trái Trái: "..."
Lâm Ân lại chân thành tha thiết mà ngẩng đầu lên, vươn tay tới lấy một cái khăn tay. Hắn xì mũi một cái, sau đó hốc mắt ửng đỏ nói:
"Cho nên ta đã nhận thức được sai lầm của mình rồi, chỉ là… ta thật sự rất cần sự trợ giúp của ngươi. Bởi vì ta biết, sau khi thầy rời đi rồi, ngươi chính là người nhà duy nhất của ta, nếu ngay cả ngươi cũng không nguyện ý giúp đỡ, thì ta sống còn có ý nghĩa gì nữa đây?"
"Không bằng ta trực tiếp đâm đầu chết đi cho rồi!"
Nói xong, Lâm Ân trực tiếp quay đầu muốn lao đi.
Thấy vậy, cái ầu lưỡi lớn lập tức trở nên nóng nảy, nó vội vàng "Hoa lạp lạp" cuốn Lâm Ân lên, nói: "Tê tê tê! Tê tê!"
【 đinh! Độ hảo cảm của Tiểu Bảo Bối đối với ngươi +10】
【 đinh! Độ hảo cảm của Tiểu Bảo Bối đối với ngươi +15】
【 đinh! Độ hảo cảm của Tiểu Bảo Bối đối với ngươi +20】
Bạn cần đăng nhập để bình luận