Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 452: Đại Ca, Em Yêu Anh!

Chương 452: Đại Ca, Em Yêu Anh!
"Ngồi đi, anh giúp cậu chữa khỏi vết thương này trước."
Nữ linh môi bên cạnh nghe vậy, không chút do dự đã nhanh chóng đặt Bạch Dật nằm cẩn thận xuống đất, sau đó ánh mắt gắt gao nhìn về phía kẻ đến từ địa ngục đang đứng trước mặt mình, lại trông thấy hắn trực tiếp lấy ra từng bình dược tề và kim chỉ từ trong không khí.
Bởi vì cô ấy từng nghe Bạch Dật nói qua, nghề nghiệp chân chính của vị đại ca quái vật này, chính là một bác sĩ chuyên cứu tử phù thương.
Mà cùng thời điểm ấy, toàn thân Bạch Dật đều cứng đờ cả lại, gã vội vàng vươn tay bịt kín miệng vết thương trên người mình, hốt hoảng nói (;? ;: 益:;? ;): "Đại ca! Em cho rằng mình thực sự không cần đâu, thực sự không cần đâu. Sau khi rời khỏi nơi này, em tùy tiện tìm một bác sĩ nào đó khâu cho em hai mũi là được, thật sự không cần làm phiền đại ca phải ra tay đâu!"
Ngay lúc này, trong đầu gã lập tức xuất hiện cảnh tượng khủng bố lúc trước, khi mà đại ca trị liệu cho gã.
Loại tiết tấu chữa bệnh của đại ca thực sự không giống bình thường, đó tuyệt đối là chém rớt nửa cái mạng của ngươi, sau đó cứu ngươi khỏi chết!
Lâm Ân trấn định nói: "Thế anh không phải là bác sĩ sao? Hay là cậu không tín nhiệm anh?"
Bạch Dật đổ mồ hôi đầm đìa, cái đầu vội vàng lắc như trống bỏi, trố mắt nói: "Không có! Em đâu có nói là mình không tín nhiệm anh!"
Lâm Ân nâng chiếc kính một mắt lên, nói: "Vậy là được rồi. Nào, ngoan ngoãn nằm xuống, cậu đã mất máu quá nhiều, mấy thứ trong bụng đã bị cậu đâm xuống một dao làm rách nát tả tơi rồi, nếu không trị liệu, cậu không sống quá nửa giờ đâu."
Bạch Dật run rẩy nói: "Đại ca... Có... hẳn là lần này, anh có mang thuốc tê theo chứ?"
Lâm Ân nghe vậy, lập tức ngẩn ra, sau đó trên mặt hắn nở một nụ cười nhã nhặn, nhanh chóng lấy từ trên người mình ra một cái bình nhỏ có dán hai chữ "Thuốc tê" và ống tiêm, nói: "Có chứ. Từ lần trước, sau khi dùng bình thuốc tê để đựng nước trà, gây nên sự cố không mong muốn đó, anh đã không còn phạm phải sai lầm ấy nữa rồi. Hơn nữa, anh không chỉ mang thuốc tê theo, còn mang theo rất nhiều nữa."
Lâm Ân lại lấy ra hai bình khác, vẻ mặt cực kỳ chuyên nghiệp.
Nhìn thấy những bình thuốc tê kia, rốt cuộc Bạch Dật cũng buông lỏng một hơi, trên mặt lộ ra vẻ cảm kích: "Vậy thì tốt quá rồi."
Nói cho cùng, ngoại trừ khuyết điểm là quên tiêm thuốc tê kia, y thuật của đại ca gã cũng tương đối tỉ mỉ, giỏi giang.
Nếu đã như vậy, gã lại phải làm phiền đại ca thêm một lần nữa rồi!
Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người ở đây, Lâm Ân trấn tĩnh cầm lấy ống tiêm, rút một ống thuốc tê từ bên trong bình dược tề gần đó ra, rồi “Phập” một tiếng cắm xuống đùi Bạch Dật.
【 đinh! Giá trị tinh thần của mọi người -1】
Bạch Dật vội vàng ヽ( ̄▽ ̄)? giải thích: "Mọi người đừng sợ, tuy thủ pháp có chút đơn giản thô bạo, nhưng ở cái thế giới kia, y thuật của đại ca tôi rất nổi tiếng đó!”
"Tôi nói cho mọi người biết, vốn dĩ nội tạng của tôi đều đã bị người ta đào rỗng đi rồi, nhưng dưới sự trợ giúp của đại ca, tôi lập tức khôi phục lại giống như kỳ tích, hiện giờ thân thể đã khỏe mạnh, ăn cái gì cũng ngon này!"
Nghe gã nói như vậy, trong đầu mọi người lập tức hiện ra cảnh tượng quỷ dị về cuộc chiến tranh giữa đám nội tạng trong bụng Bạch Dật… cảnh tượng có một không hai mà bọn họ có dịp được chiêm ngưỡng thông qua máy quét cơ thể trong bệnh viện.
Vì vậy, sắc mặt của cả đám người bắt đầu trở nên khó hiểu, nửa bất đắc dĩ không biết nên khuyên nhủ thế nào, nửa cam chịu vì biết mình có ngăn cản cũng không mang lại tác dụng gì đâu… (;? ;: 益:;? ;).
Bạch Dật à, không phải chúng tôi không muốn nói ra sự thật, mà chúng tôi rất sợ, một khi nói ra rồi, thì người bệnh đang nằm dưới đó không phải là cậu, mà là chúng tôi.
Rất xin lỗi!
Thuốc tê dần dần có hiệu lực.
Bạch Dật ( ̄▽ ̄) vẫn vui vẻ nằm thẳng dưới đất, cảm nhận dược hiệu của thuốc tê đang từ từ khuếch tán, tâm trạng cũng nhanh chóng bình thản xuống.
Tuy bản thân vẫn đang ở trong một khung cảnh vô cùng khủng bố, nhưng gã lại hoàn toàn không cảm nhận được một chút sợ hãi hay bất an gì.
Hơn nữa, quả nhiên đại ca vẫn vô cùng quan tâm tới gã, không hề quan báo tư thù, cũng không tiếp tục hành hung gã nữa, ngược lại, sau khi đại ca trông thấy trên người gã có thương tích, đã quyết đoán đi tới trị liệu cho gã rồi.
Chẳng lẽ… đây chính là tình cảm huynh đệ sao?
Thật sự cảm động, làm người ta muốn rơi lệ mà!
"Anh bắt đầu đây, cậu cố gắng chịu đựng một chút. Anh cần phải nhìn xem tình huống cụ thể của vết thương trên người cậu, sau đó sẽ giúp cậu khâu nó lại. Cậu cố gắng chịu đựng một chút nhé." Âm thanh mang theo cảm giác an toàn của Lâm Ân kia lại chậm rãi truyền đến.
Bạch Dật ( ̄︶ ̄) muốn mở miệng nói chuyện, nhưng thuốc tê đã phát huy tác dụng khiến cho gã hoàn toàn không thể phát ra âm thanh.
Đã biết! Đã biết rồi!
Hơn nữa, em đã được tiêm thuốc tê rồi mà, đại ca còn dặn dò em phải cố gắng chịu đựng làm gì chứ?
Có thuốc tê thì cần gì phải chịu đựng chứ?
Bởi vậy trong trường hợp này, cũng chỉ có thể hiểu được rằng, đại ca rất quan tâm tới Bạch Dật, dù đã tiêm thuốc tê, vẫn luôn để ý tới cảm nhận của gã, đúng là… cảm giác an toàn tuyệt đối mà!
Đại ca, em yêu anh!
【 đinh! Độ hảo cảm của Bạch Dật đối với ngươi +10】
【 đinh! Độ hảo cảm của Bạch Dật đối với ngươi +10】
Vào giờ phút này, Bạch Dật hoàn toàn không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Lâm Ân đang trấn tĩnh đánh giá vết thương do dao đâm to tướng trên bụng gã, đầu ngón tay trỏ trên chiếc bao tay Dạ Y của Lâm Ân lập tức duỗi dài ra, đầu ngón tay bằng kim loại bén nhọn không ngừng lóe lên những tia quang mang chói mắt.
Ngay sau đó, hắn vươn tay tới, nhẹ nhàng rạch một cái, dọc theo lỗ thủng trên bụng Bạch Dật.
Ông —— Vẻ mặt vốn đang thoải mái của Bạch Dật lập tức trở nên cứng ngắc.
Nói thật, đây là lần đầu tiên Lâm Ân thử nghiệm loại thao tác dùng tay không giải phẫu cho người ta này, mà một lần trước, khi hắn nhìn thấy loại thao tác này cũng chính là thời điểm gặp được vị Dạ Y có danh hiệu chấp hành giả kia.
Lần ấy, thủ pháp của đối phương đã để lại ấn tượng rất sâu trong lòng hắn.
Chỉ dựa vào một đầu ngón tay lại có thể hoàn thành cả ca phẫu thuật, đúng là thao tác vô cùng trâu bò.
Cho nên, Lâm Ân cũng muốn thử một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận