Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 358: Bất Ngờ Quá Lớn Dành Cho Độ Nha!!!

Chương 358: Bất Ngờ Quá Lớn Dành Cho Độ Nha!!!
Cùng thời điểm đó, một đám Dạ Y và cư dân tiểu trấn đang mở to đôi mắt long lanh (✪‸✪) ngồi xung quanh người hắn, ba vòng trong ba vòng ngoài, ai nấy đều dựng thẳng lỗ tai lên, lắng nghe, vẻ mặt vô cùng chuyên chú, thậm chí còn đắm chìm không thoát ra được.
Tranh ~ tranh ~ boong boong — tranh ~♫
Ông —— Vẻ mặt Độ Nha lập tức chuyển thành trống rỗng.
Chuyện này… mẹ nó, con mẹ nó!
Gã có chút hoài nghi có phải phương thức mình mở cửa không đúng, khiến cho tình huống bên trong xuất hiện biến cố nghiêm trọng như thế hay không?
Chẳng lẽ gã vừa xuyên qua rồi?
Mà có vẻ như nghe được âm thanh truyền đến từ ngoài cửa, Lâm Ân chợt ngẩng đầu, nhìn về phía cửa chính, sau đó lập tức trông thấy Độ Nha đang đứng sững sờ, toàn thân cứng đờ bên ngoài.
Hai mắt Lâm Ân lập tức tỏa sáng, nói: "Độ Nha tiên sinh, anh đã trở lại rồi?"
Vào lúc này, cả đám Dạ Y xung quanh cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, rồi theo bản năng, bọn họ cũng quay đầu nhìn về phía cửa chính.
"Độ Nha trưởng quan!" Mọi người kinh hãi hô lên.
Vẻ mặt Độ Nha vẫn còn cứng ngắc.
Xem ra... ta vẫn còn ở lại thế giới hắc ám kia... Chưa có xuyên qua…
Một Dạ Y trong đám đông bên dưới lập tức mừng rỡ mà nhanh chóng vọt tới trước mặt Độ Nha, đứng nghiêm nói: "Độ Nha trưởng quan, hoan nghênh anh trở về..."
Phanh —— Độ Nha nhắm mắt lại, “Ca ca ca” nắm chặt hai tay.
Ngay sau đó, trên đầu vị cấp dưới đang đứng trước mặt gã lập tức mọc ra một cục u cực lớn, đối phương không kịp nói thêm câu nào đã “Phù phù” một cái, ngã lăn ra đất.
Toàn trường lập tức rơi vào một mảnh yên tĩnh.
Ực ực—— chỉ còn lại âm thanh nuốt nước miếng đến ớn lạnh vang lên.
...
Nửa giờ sau, giữa giáo đường, từng vị Dạ Y với cái đầu mọc u và vẻ mặt cam chịu (x﹏x) chỉ còn biết khẩn trương mà cúi đầu xếp hàng đứng ở nơi đó, từng giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu từ sau gáy rơi xuống đất.
Độ Nha với ánh mắt nghiêm túc, chắp hai tay sau lưng, cứ một mực đi tới đi lui trước mặt bọn họ.
"Mấy người chơi vui quá ha!" Độ Nha "Ca ca" vừa nghiến răng vừa cười lạnh một cái, hai chân vẫn không ngừng bước qua bước lại, gân xanh trên thái dương “Ba ba ba” liên tiếp nhảy lên.
"Tôi bảo mấy người giám sát hắn, quản thúc hắn, nhưng mấy người thì hay quá rồi, còn cùng hắn mở live show? Thoải mái quá ha! Tương thân tương ái người một nhà ha? Tấu nhạc ha! Vì sao giờ không đàn nữa? Không phải vừa rồi còn đàn nghe hay lắm sao?"
Gã rống to, trực tiếp vươn ngón tay chỉ thẳng vào vị trí lúc trước.
Boong boong tranh ♫——~
Đột nhiên từ phía xa xa, lại truyền đến âm thanh gảy đàn.
"..."
"..."
Quá trình mắng chửi tạm thời dừng lại, không gian chìm trong yên tĩnh.
Ánh mắt cả đám Dạ Y đều trở nên cứng ngắc. Rồi ngay sau đó, tất cả bọn họ vội vàng ngoảnh đầu nhìn lại, ánh mắt rơi xuống trên người Lâm Ân đang bị giam giữ bên trong hàng rào gỗ.
Lâm Ân chớp chớp mắt nhìn bọn họ, lại theo bản năng bỏ ngón tay đang gảy dây đàn ghi-ta ra.
"Ách... Thật có lỗi."
Bầu không khí khó xử không thể nói rõ chẳng chút nể nang ai đã nhanh chóng lan tràn ra xung quanh.
Độ Nha điên tiết lên rồi!
Gã nhắm mắt lại, “Ca ca ca” mà nắm chặt hai tay, hít sâu mười mấy lần mới nói được: "Đến đây! Ai mau đến nói cho tôi biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy? Mau giải thích cho tôi nghe xem nào! Để tôi nghe xem mấy người giảo biện ra sao!"
Sĩ quan phụ tá của gã lập tức mở to hai mắt, có vẻ khẩn trương đứng dậy, cất giọng ngây ngô như em bé, cúi chào nói:
"Báo cáo Độ Nha trưởng quan, mục tiêu cải tạo rất tốt, tỏ ra cực kỳ phối hợp với quá trình giám sát của chúng ta. Bởi vậy, sau khi cân nhắc kỹ càng, chúng tôi đã chấp thuận thỉnh cầu do cậu ấy đưa ra, mà tiến hành một chút hoạt động giải trí..."
Độ Nha càng nghe càng phẫn nộ, lại "Ken két" nghiến răng nói: "Nói chuyện tử tế cho tôi! Đừng có nói với tôi bằng cái giọng như thế. Cô đã mấy trăm tuổi rồi, vẫn cho rằng mình là một đứa nhóc đang bú sữa hả?"
Gã giận dữ mà vươn tay tới, trực tiếp thu đi chiếc mặt nạ trên mặt cô ấy.
Lập tức, một khuôn mặt Loli mũm mĩm, mập mạp cùng đôi mắt to tròn lập tức xuất hiện trước mặt gã.
"..."
"..."
Xung quanh lại chìm vào một mảnh yên tĩnh.
Ánh mắt Độ Nha lập tức chuyển thành trống rỗng, thở không ra hơi, hỏi một câu cụt lủn: "Cô là?"
Tiểu Loli kia chớp chớp mắt, theo bản năng mà nuốt một ngụm nước miếng xuống, rồi theo bản năng, giậm đôi giày cao gót hai cái, cao giọng nói: "Báo... Báo cáo trưởng quan! Tôi... Tôi là sĩ quan phụ tá của anh!"
Ánh mắt Độ Nha càng thêm trống rỗng, gã lại theo bản năng mà quay đầu, nhìn một đống cấp dưới của mình, đang xếp thành hàng nghiêm chỉnh phía sau.
Một thứ cảm giác hỗn loạn khó có thể nói rõ thành lời, lập tức bốc lên.
"Hắc Lô đâu? Đi ra cho tôi..." Độ Nha đờ đẫn nói.
Trong đám người, Hắc Lô khụ khụ hai tiếng, mồ hôi lạnh đầy đầu, chậm rãi bước ra, lúng túng nói: "Tôi ở đây thưa... Độ Nha trưởng quan."
Rõ ràng… giọng nói tinh tế này là của phụ nữ.
Toàn thân Độ Nha run lên từng cơn theo bản năng, cần cổ có chút khó nhọc, "Ca ca" hai cái, quay trở lại, dùng ánh mắt trống rỗng mà chăm chú nhìn vào vị cấp dưới lâu năm, anh bạn cũ của mình, đang đứng ngay trước mặt.
Sau đó, gã máy móc vươn tay tới, tóm được cái mặt nạ mỏ chim của Hắc Lô, kéo nó xuống.
Xôn xao ——
Rất nhanh, một màu đen tóc dài dày dặn, đã buông xuống dưới.
【 đinh! Giá trị tinh thần của Độ Nha -10】
Độ Nha trống rỗng nhìn người bạn đã gắn bó bao năm đang đứng trước mặt mình, lại đờ đẫn nhìn dung mạo phụ nữ thành thục, xinh đẹp như hoa hoàn toàn xa lạ kia, tam quan lập tức vang lên những âm thanh "Choang choang choang” chát chúa, rồi vỡ vụn rơi đầy xuống đất.
Hắc Lô khụ khụ hai cái, có chút khó xử vội vàng di chuyển tầm mắt, nói: "Khụ khụ! Rất xin lỗi trưởng quan! Là bộ xương trước kia bị mài mòn quá mức, khiến cho bản thân tôi cũng không biết giới tính của mình là gì, mãi cho đến khi được người trẻ tuổi ấy khôi phục lại dáng vẻ khi còn sống, tôi mới phát hiện ra mình là một cô gái..."
"Thực xin lỗi, đã dọa đến anh rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận