Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 504: Tôi Có Thể Mượn Ngài Một Thứ Được Không???

Chương 504: Tôi Có Thể Mượn Ngài Một Thứ Được Không???
Sau đó, (〝 ▼ 皿 ▼) ngay trước khi phản ứng trong bình tiến thêm một bước, hắn lại nhanh chóng đổ thứ dược tề bên trong bình thủy tinh kia vào nồi nấu thuốc trước mặt, cuối cùng là nhanh chóng đậy nắp lại, lấy một cái búa sắt ra, “Đông đông đông” trực tiếp đóng đinh tại chỗ.
"Xem ra lần này sẽ thành công!" Lâm Ân có chút vừa lòng nở một nụ cười lạnh.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc lời nói kia rơi xuống... “Oanh” —— Một tiếng nổ mạnh khó có thể tưởng tượng nổi vang lên.
Thậm chí cả tòa tháp nhọn cao ngất, nối liền với khu đại điện dưới lòng đất này cũng cơn địa chấn kia hung hăng làm run rẩy hai cái.
Mà hai người thủ vệ đang canh giữ bên ngoài tòa tháp nhọn cũng lập tức nhắm mắt lại, gần như không có lấy một chút phản ứng nào đối với tiếng nổ mạnh như bộc phá ấy.
Bởi vì từ vài ngày trước đó, sau khi chủ mẫu bắt đầu tự mình tiến hành chỉ dạy đối với thiếu niên có danh hiệu "Lương Y" kia, thì tiếng nổ mạnh cùng loại cũng trở thành chuyện thường ngày tại thành Hắc Dạ của bọn họ rồi.
Bởi vì hắn không ngừng làm phát sinh nổ mạnh! Hắn chưa từng ngừng lại một ngày nào!
【 đinh! Ngươi luyện chế dược tề cấp sử thi "Lòng cảm thông của thiên sứ tự trói" thất bại, ngươi nhận được 1 điểm độ thuần thục, độ thuần thục trước mắt là 199/200】
【 đinh! Chúc mừng ngươi năng lực kháng nổ mạnh của ngươi đã được đề cao tới trung cấp rồi! 】
【 đinh! Chúc mừng ngươi nhận được thành tựu tính giai đoạn: Trải qua nổ mạnh vẫn bình an, ngươi nhận được kinh nghiệm cơ sở 200】
【 trải qua nổ mạnh vẫn bình an 】: ở thời điểm mỗi ngày đều phải hứng chịu hơn 20 lần nổ mạnh quy mô lớn trở lên, mà không bị nổ giết chết, sẽ có tỷ lệ nhất định nhận được thành tựu tính giai đoạn này. Nó nói lên rằng ký chủ đã thành công tiến thêm một bước trên con đường gia tăng kháng tính đối với loại đả kích này, chúc mừng ngươi nhận được gia tăng mang tính vĩnh cửu: Kháng tính với nổ mạnh +1, thể chất +5, hoạt tính huyết nhục +1 vui sướng +5,
【 đinh! Kỹ năng đặc thù 【 lấy M làm tên 】 đau đớn chuyển hóa thành khoái cảm của ngươi, đã đạt đến giá trị cực hạn, xin ký chủ mau chóng sử dụng. 】
Cùng với lượng lớn âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại truyền đến bên tai, ở bên trong một mảnh khói đặc cuồn cuộn, Lâm Ân bị nổ mất non nửa người, đang ho khan, mặt xám mày tro, đứng dậy từ dưới đất.
Sau đó, hắn thuần thục tìm ra một bình dược tề khôi phục được cất đằng sau một cây cột trong đại điện, ‘Ừng ực ừng ực’ đổ thẳng vào trong miệng mình, lại nhanh chóng dùng huyết nhục tai biến tới khôi phục thân thể bị thương, cuối cùng là khoanh chân ngồi xuống, có chút suy tư nói: "Không đúng nha, đã nổ nhiều lần như vậy rồi, cũng nên thành công mới đúng chứ? Chẳng lẽ thật sự muốn ta phải lấp đầy thanh năng lực mới có thể nắm giữ phương pháp luyện chế loại dược tề này?"
Lâm Ân ở trong này tự nói, còn ở phía xa xa, Thiên Sứ Treo Ngược Mình bị vô số những sợi xiềng xích bén nhọn treo ngược lên, vừa nhắm mắt lại, trên trán không ngừng xuất hiện những ký hiệu tức giận "╬", hai bàn tay trắng nõn cũng "Ca ca" nắm chặt lại.
Hơn nữa có thể rõ ràng nhìn ra, sắc mặt của bà ấy đã trở nên trắng hơn vài phần so với mấy ngày trước đây, là màu trắng không có một chút huyết sắc nào.
Sau đó bà ấy lập tức nhìn thấy tên khốn còn chưa bị nổ chết kia, lại một lần nữa đi về phía mình.
"Mẹ đỡ đầu..."
"Không cho!"
Lâm Ân còn chưa kịp mở miệng, Thiên Sứ Treo Ngược Mình đã cắn răng, trực tiếp lớn tiếng từ chối hắn.
"Chủ mẫu à ngài cứ yên tâm!" Lâm Ân lộ vẻ mặt tràn đầy hy vọng, nói: "Tôi thề, đây tuyệt đối là một lần cuối cùng. Ngài lại ban phát thêm một chút từ bi nữa đi mà, lại cho tôi thêm một chút chất lỏng nữa đi! Tôi sắp thành công rồi."
Thiên Sứ Treo Ngược Mình vô cùng phẫn nộ mà mở to đôi mắt, lồng ngực tức đến độ cao thấp phập phồng không thôi. Nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Lâm Ân đã bị giết vô số lần rồi.
"Không cho! Ngươi đã nói vô số lần như vậy rồi!"
Bà ấy phẫn nộ không chịu nổi nữa rồi, tới hiện tại, trong lòng đang vô cùng hối hận, vì sao lúc trước bà lại nhận lời hắn, lại muốn đích thân tới chỉ dạy cho hắn chứ?
Rõ ràng bà đã nói với hắn rồi, chỉ một mình bà có thể luyện chế loại dược tề cấp sử thi này thôi, hơn nữa, muốn luyện chế nó lại cần trải qua rất nhiều lần chiết xuất và các loại thủ pháp đặc thù mới có thể hoàn thành được.
Nhưng hắn nhất quyết không nghe!
Không nghe coi như xong, còn không ngừng muốn đi thử nghiệm.
Thử nghiệm coi như xong, nhưng thứ nguyên vật liệu quan trọng nhất để điều chế nên dược tề này lại không phải ba cái thứ vớ vẩn ném đầy ngoài đường.
Nó chính là máu của bà đó!
Vốn dĩ bà cũng rất hào phóng, lập tức cho hắn một chút…
Ừm… nói gì thì nói dũng cảm đi thử nghiệm cũng là một loại phẩm chất cực kỳ tốt đẹp của một Dạ Y, nhưng thử nghiệm phải có chừng mực, tuyệt đối không thể làm nhiều thành nghiện được.
Cứ thất bại là tới đây đòi thêm một chút, thất bại là tới đây đòi thêm một chút, bà đang có cảm giác mình sắp biến thành máy ép hoa quả của hắn rồi!
Nghiến răng - ing!
Lâm Ân mang theo vẻ mặt đầy mong đợi, nghiêm túc nói: "Chủ mẫu, lại lấy một giọt cuối cùng nữa thôi! Tôi thề!"
Thiên Sứ Treo Ngược Mình phẫn nộ quay đầu, nói: "Không có khả năng! Một giọt cũng không có! Ngươi thích tìm ai thì tìm! Đừng tới tìm ta!"
Lâm Ân lộ vẻ mặt khó xử.
Hắn cũng biết, cứ một mực tới tìm thiên sứ chủ mẫu kính yêu để ép nước như vậy, đúng là một chuyện đáng xấu hổ, nhưng đã tiến hành tới lần thứ 199 rồi, nếu tiến hành một lần thí nghiệm cuối cùng nữa, hắn tuyệt đối có thể thông qua hệ thống để học được phương thức luyện chế loại dược tề này.
Có điều… nếu chủ mẫu nhất quyết không cho, hắn cũng không có biện pháp gì khác nữa.
Lâm Ân lúng túng lắm rồi.
Mà ngay tại thời điểm hắn đang cố gắng suy tư tìm ra biện pháp nhằm xin được một giọt máu của chủ mẫu, thì đột nhiên hắn ngẩn ra, trong đầu vừa nghĩ tới một ý tưởng hay ho.
Tiếp đó, trong mắt hắn lập tức xuất hiện một mảnh ánh sáng chói lòa.
"Chủ mẫu, vậy tôi có thể mượn ngài một món đồ hay không? Một món đồ mà ngài đã không cần đến nữa rồi."
Thiên Sứ Treo Ngược Mình liếc mắt nhìn hắn, có chút cảnh giác hỏi: "Cái gì?"
Lâm Ân nâng chiếc kính một mắt lên, vẻ mặt đầy khao khát nói: "Băng vệ sinh."
"..."
"..."
Cả đại điện lập tức rơi vào một mảnh yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận