Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 67: Chào Cô, Tên Cô Là Gì?

Chương 67: Chào Cô, Tên Cô Là Gì?
Ánh nến không ngừng lập lòe lập lòe.
Mà cũng chính vào lúc này, thật chậm rãi, đột nhiên Lâm Ân cảm nhận được trên vai mình hơi lành lạnh, tựa như một thứ gì đó vừa ấn vào vai hắn.
Gần như là theo bản năng, Lâm Ân quay đầu, nhìn về phía bả vai mình
Ngay lập tức, bốn mắt nhìn nhau.
Một nữ quỷ với vẻ mặt trắng bệch hư thối, thất khiếu đổ máu, gần như đã áp sát vào hắn với khoảng cách giữa hai bên là không.
"..."
"..."
Không khí rơi vào sự yên tĩnh vô cùng quỷ dị.
Giữa kênh khu vực, khi từng con sinh vật hắc ám nhìn thấy hình ảnh này, tất cả đều hồi hộp đến nín thở, hai mắt mở lớn, khẩn trương chú ý hết thảy những diễn biến trên kia.
"Quả thật, loại u linh hư vô mờ mịt này là khủng bố nhất!"
"Nếu là tôi, vừa quay đầu một cái đã bắt gặp một màn như vậy, chỉ sợ cũng bị dọa cho són ra quần."
"Hẳn là tố chất tâm lý của nhân loại này sẽ không mạnh đến mức không hề sợ hãi gì. ngay cả khi đối diện với tình huống bất ngờ không kịp phòng bị như vậy!"
Tất cả mọi người đều nín thở nhìn chằm chằm vào hình ảnh kia.
Cùng lúc ấy, bầu không khí trên màn ảnh vừa tạm thời yên tĩnh trong vài giây ngắn ngủi.
Sau đó, đột nhiên bọn họ lại nhìn thấy, Lâm Ân chớp chớp mắt như thể đang quyến rũ cái mặt nữ quỷ kia.
Mọi người: "(꒪Д꒪) ノ? ?"
Mà có vẻ như cái mặt quỷ nọ cũng đứng hình tại chỗ.
Bởi vì nó có thể cảm nhận được rõ ràng, nhân loại trước mặt này chẳng hề sợ hãi một chút nào với sự xuất hiện đột ngột của nó.
Lâm Ân nhắm hai mắt lại, hô một hơi, rồi thở dài nói: "Đừng phí sức nữa, cô cũng là diễn viên mà vị quý bà kia phái ra để chỉnh tôi sao? Nhờ cô nhắn chị ấy giùm tôi một tiếng, đừng làm mấy chuyện không thiết thực này nữa, nếu tôi đã quyết định đến đây làm khách, mà mấy người lại muốn làm thịt tôi như vậy, ta thật sự rất khó xử đó nha."
Cái mặt quỷ kia thoáng dừng lại một chút, sau đó lập tức mở to hai mắt nhìn qua, rồi không chút do dự, nó kéo cái miệng rộng cả mấy mét ra, hướng về phía Lâm Ân, phát ra một tiếng gào thét khủng bố.
Ba ——
Lâm Ân càng thêm dứt khoát, hắn lập tức dùng mu bàn tay, tát một cái vang dội lên cái mặt quỷ nọ.
Mọi người: "!!!"
Mặt quỷ kia bị cái tát đến quá mức đột ngột này làm kinh hãi, cái miệng khổng lồ kia trực tiếp khôi phục nguyên trạng, vẻ mặt ngây dại.
Lâm Ân lắc lắc đầu, từ từ nhắm mắt lại nói:
"Miệng mở lớn như vậy làm gì? Muốn chết à? !"
Kênh khu vực.
"Chờ một chút! Không thích hợp! Không thích hợp nha! Không phải u linh vốn là tồn tại hư vô mờ mịt ư? Vì sao hắn có thể tát nó một cái vang to đến thế? (ΩДΩ)!"
"Chẳng lẽ ngay cả u linh, hắn cũng có thể đủ đụng tới? !"
"Có vấn đề! Có vấn đề nha!"
Giữa màn ảnh, sau khi Lâm Ân tát cho mặt quỷ một cái, ép nó phải hiện nguyên hình, hắn lại tỏ ra hòa ái dễ gần mà vươn tay tới, nắm lấy mái tóc của cái mặt quỷ vốn đang ngây dại kia, rồi xoay người, ánh mắt trực tiếp dừng lại phía trên một bộ thân thể bán trong suốt không đầu đang đứng sau lưng mình khoảng một mét.
Lâm Ân không chút do dự, đã nhẹ nhàng đặt cái đầu quỷ lên bộ thân thể bán trong suốt nọ.
"Ca ca" ——
Để nó vào đúng vị trí của mình.
"Đừng có để cái đầu bay tới bay lui như vậy, cũng đừng có tùy tiện hù dọa người ta, làm một cô bé ngoan ngoãn yên tĩnh không phải tốt hơn sao? Vì cớ gì lại muốn học người khác đi hù dọa chứ?"
Lâm Ân còn dịu dàng giúp cô ta vuốt vuốt mái tóc trên gương mặt hư thối.
Cả quá trình, con u linh kia cứ một mực ngây dại nhìn hắn, rốt cục cũng không nhịn được, lập tức mở miệng hỏi han: "Vì sao anh có thể chạm vào tôi được?"
Lâm Ân lập tức cười ha hả, móc một cái bình dược tề trống không từ trong lòng ra, nói: "Tôi vốn là dược tề sư đó, hàng năm đều giao tiếp cùng ác linh. Nếu cô không thường xuyên uống loại dược tề có thể chạm vào ác linh này vào thì làm sao có thể khai đao với người ta được nữa?"
Con u linh kia: "(꒪Д꒪)..."
Lâm Ân dùng một tư thế tràn ngập mị lực mà nâng tay cô ta lên, rồi mỉm cười theo kiểu quý ông nói: "Chào cô, tên cô là gì? Có thể cho tôi biết được không?"
Câu hỏi tràn ngập mị lực lại đến quá mức đột ngột nọ, lập tức khiến cả kênh khu vực rơi vào một mảnh yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều ngây dại nhìn vào màn ảnh, trong lòng cứ có cảm giác câu chuyện này đang từ từ phát triển theo một phương hướng vô cùng kỳ quái rồi.
Không thích hợp!
Thật sự không thích hợp một chút nào!
Mà ở giữa hình ảnh, trong lúc nhất thời, nữ u linh kia cũng không biết nên làm gì, sau đó, cô ta lập tức nghĩ đến lời nữ chủ nhân căn dặn, bởi vậy mà cuống quít lúng túng kéo cái mặt của mình ra, cố gắng chế tạo một cảnh tượng khủng bố.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ khuôn mặt của cô ta trực tiếp nứt ra từ khoảng giữa.
Lạch cạch lạch cạch ——
Hai con ngươi vốn đang yên vị trong hốc mắt cũng rơi thẳng xuống đất.
"..."
"..."
Khung cảnh tạm thời chìm trong yên tĩnh.
Lâm Ân không có bất cứ phản ứng gì.
Nữ quỷ kia cũng máy móc, giữ nguyên tư thế khủng bố của mình.
Bầu không khí vô cùng khó xử lại không chút kiêng nể mà lan tràn ra xung quanh.
"Anh không sợ sao?" Rốt cuộc cô gái vốn đang ngây dại kia cũng không nhịn được nữa, lập tức mở miệng hỏi.
Loại cảm giác này, giống như một diễn viên hài kịch đang cố gắng nói ra những mẩu chuyện cười muốn lấy lòng người xem dưới đài, nhưng người xem dưới đài lại xụ mặt, bày ra biểu cảm chết lặng, hoàn toàn không có ý định phối hợp với đối phương.
Loại tình huống này thực sự làm người ta cảm nhận khó xử.
Lâm Ân khụ khụ một tiếng, rồi tiến lên vỗ vỗ bả vai của cô ta, nói: "Quý bà nhà cô đã dùng loại phương thức dọa người này với tôi rồi, tuy tôi cũng rất muốn phối hợp với cô, nhưng mà... tôi cho rằng mình không đủ sức làm cô hài lòng được..."
U linh: "(꒪Д꒪)..."
Lâm Ân lại tỏ ra vô cùng tri kỷ giúp cô ta nhặt đôi con ngươi ở dưới đất lên, ấn vào tròng mắt trống rỗng nọ.
Sau đó, hắn còn nhẹ nhàng giúp cô ta khép gương mặt của mình lại, coi như đã tận tình biểu lộ ra hình tượng một người đàn ông có phẩm chất tốt đẹp, vô cùng ấm áp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận