Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 237: Lại Cười Thêm Một Tiếng Nữa Coi!!!

Chương 237: Lại Cười Thêm Một Tiếng Nữa Coi!!!
Lâm Ân dùng sức gật đầu, sau đó một RWEOẚ klsBAṍ mang theo hòm thuốc, một tay khiêng cây đao, hắn xoay người nhanh chóng bước ra bên ngoài hẻm Du Hồn.
Đây là lần đầu tiên hắn chân chính rời khỏi hẻm Du Hồn mà chỉ có một mình.
Nói thật, trong lòng hắn vẫn còn một chút sợ hãi.
Suy cho cùng, ở bên trong thế giới tràn ngập ác linh quỷ quái, khôi lỗi ác ma thế này, hắn chỉ là một nhân bình thường loại, dù tin tưởng vào bản thân mình như thế nào, trong lòng cũng khó tránh khỏi âu lo, thấp thỏm.
Vẫn nên cẩn thận một chút, đừng để người ta hù dọa.
Hơn nửa giờ sau, Lâm Ân đặt một cước tới đầu phố Ly Hồn, từng luồng âm phong “Vù vù” thổi qua dưới chân hắn.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía cột mốc đường mục nát mà tả tơi ở ngay đầu phố kia.
So với hẻm Du Hồn, con đường này càng khiến người ta cảm thấy âm trầm khủng bố hơn.
Mà đích đến cho chuyến hành trình này của hắn chính là căn nhà hạnh phúc ở phố Ly Hồn, dựa vào nội dung trên tờ đơn đặt hàng, ba người một nhà nọ vô cùng bức thiết muốn mời một vị bác sĩ đến giúp bọn họ chẩn đoán bệnh tật.
Về phần bọn họ bị bệnh gì lại cần phải gặp mặt mới biết được.
Lâm Ân mang theo vẻ mặt trấn định, tìm ra một hộp diêm trong lòng, rồi gỡ chiếc hồn đăng được móc trên thắt lưng xuống, châm lửa.
Lạch cạch ——
Ánh sáng ảm đạm của hồn đăng chậm rãi xua tan mảnh sương mù xung quanh.
Xong xuôi đâu đấy, Lâm Ân bắt đầu nhấc chân lên, thật cẩn thận mà bước vào phố Ly Hồn.
Có thể nhận thấy rõ ràng là sương mù màu đen ở nơi này càng dày đặc hơn hẻm Du Hồn bên kia, bầu không khí âm trầm cũng khiến người ta cảm thấy không khỏe.
"Đi vào nơi này có cảm giác sởn da gà thật." Lâm Ân thoáng nhăn mày, rồi dừng lại ngay giữa ngã tư đường, đưa mắt nhìn địa chỉ trên đơn đặt hàng.
"Đường này đi kiểu gì nhỉ?"
Nói cho cùng, hắn cũng rất ít khi rời khỏi cửa tiệm, lại không quen thuộc hoàn cảnh nơi này, xung quanh còn có một đống sương mù màu đen dày đặc, muốn tìm được địa chỉ chính xác quá mức khó khăn, đúng là đến khám bệnh tại nhà làm người ta hao tâm tổn trí mà.
"Hì hì hì hì —— "
Đột nhiên từ bên trong mảnh hắc ám âm u trước mắt, lại truyền đến tiếng cười quỷ dị, giống như trong vùng hắc ám kia đang có từng đôi mắt vô cùng quái gở đang theo dõi hắn.
Mà ngay khi hắn đặt một chân bước vào nơi này, loại cảm giác bị người khác chăm chú nhìn vào lập tức ập đến từ bốn phương tám hướng trong bóng tối, và mãi tới tận lúc này vẫn còn tiếp tục, làm cho người ta cực độ bất an,
Tại xó xỉnh hẻo lánh nào đó, một cơn gió vù vù thổi qua, nếu để ý kỹ sẽ trông thấy một đôi mắt không ngừng nhỏ máu, lộ ra vẻ ác độc tham lam. Ánh mắt này đang nhìn chằm chằm vào Lâm Ân vẫn còn đứng tại ngã tư đường, cầm theo hồn đăng, nhíu mày đọc kỹ đơn đặt hàng, sau đó chậm rãi tiếp cận.
Mà cùng lúc ấy, từ bốn phương tám hướng, tiếng cười quỷ dị kia cũng càng ngày càng tới gần hắn.
"Hì hì hi —— "
Lâm Ân nhíu mày, mở ra trang thứ hai của đơn đặt hàng.
"Ha hả ha hả —— "
Càng đọc, hàng chân mày càng nhíu chặt, hắn khẽ nâng chiếc kính một mắt lên, cầm dây đèn tới, nhìn kỹ địa chỉ bên trên.
"Khặc khặc khặc khặc khặc khặc —— "
Phanh ——
Một tiếng súng vang dội.
【 đinh! Ngươi vừa giết chết một con Hắc Vụ Quỷ Mị, đạt được 20 điểm kinh nghiệm 】
Chỉ thấy đôi mắt Lâm Ân vẫn đang ngưng trọng chăm chú nhìn vào tờ đơn đặt hàng trong tay, nhưng bàn tay hắn lại nâng lên, chĩa thẳng về phía sau, bên trên có một khẩu súng lục màu bạc, họng súng còn đang “Ù ù” bốc lên khói nhẹ.
Tiếng cười quỷ dị vẫn một mực cất lên giữa đám sương mù màu đen xung quanh đột nhiên ngưng bặt.
"..."
"..."
Xung quanh nhanh chóng rơi vào yên tĩnh.
Lâm Ân ngưng trọng nhìn đơn đặt hàng, nói: "Lại cười thêm một tiếng nữa coi."
"Hì hì... Hi?"
Phanh ——
Lại một tiếng súng vang lên.
【 đinh! Ngươi giết chết một con Ám Dạ Du Hồn, đạt được kinh nghiệm cơ sở 20】
Đám ma quỷ xung quanh lập tức im lặng.
Cuối cùng thì nơi này cũng trở nên yên tĩnh rồi.
Lâm Ân thuần thục quay khẩu súng trong tay một cái, rồi không coi ai ra gì, trực tiếp giắt nó vào thắt lưng, tựa như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Sau đó, hắn cau mày, nhìn rõ phương hướng, cuối cùng mới cõng hòm thuốc lên lưng, tiếp tục cầm hồn đăng chiếu lên tấm bản đồ nhỏ được đính kèm theo đơn đặt hàng, đi càng câu hơn vào bên trong phố Ly Hồn.
"Có vẻ như phương hướng này là đúng, hóa ra vừa rồi ta cứ đi vòng vòng xung quanh nơi này, thật đáng giận..."
Ở phía xa xa vẫn có thể nghe được tiếng rên rỉ của Lâm Ân.
Cùng lúc ấy, tại một xó xỉnh hẻo lánh bên trong sương mù màu đen, con mắt nhỏ máu kia lập tức ngây dại nhìn về phía Lâm Ân vừa nhíu mày vừa đi đến, đôi môi thối rữa của nó khẽ giật giật, nhưng một câu cũng nói không nên lời.
Rồi rất nhanh, nó lại theo bản năng mà đi tới gần một con du hồn vừa bị bắn trúng trong sương mù màu đen, có chút ngờ nghệch vươn móng vuốt tới, chọc chọc vào con du hồn kia.
"Hi?"
Phanh ——
Một tiếng súng vang lên.
【 đinh! Ngươi giết chết một con Ba Hành Quỷ, đạt được kinh nghiệm cơ sở 20】
"..."
"..."
...
Cũng không biết vì sao, từ sau khi mấy phát súng nọ vang lên, trong bóng đêm xung quanh đã không còn những tiếng cười quỷ dị làm người nghe muốn dựng tóc gáy kia nữa.
Lâm Ân đi theo bản đồ, một đường thẳng tiến vào chỗ sâu trong phố Ly Hồn.
Mà cũng không biết đã đi được bao lâu, Lâm Ân lại một lần nữa gặp được đường rẽ.
Hắn cau mày, nhìn tấm bản đồ nguệch ngoạc trên tay, trong lòng đã bắt đầu ân cần thăm hỏi người nhà của kẻ đưa nó cho hắn.
Móa nó chứ, đã vẽ một đường nét đứt, có thêm một dấu “x”, còn vòng vo tam quốc, vẽ thế này thì người ta tìm đường kiểu gì?
Mà đúng lúc này, ánh mắt Lâm Ân lập tức dừng lại phía trên người một cô gái đang đứng tại ngã rẽ, một mực đưa lưng về phía hắn.
Một mái tóc dài, một bộ áo đỏ, nhìn từ phía sau đã biết đây là dáng người của một mỹ nữ cấp bậc sát thủ rồi.
"Nếu không cứ đi hỏi đường xem sao?" Lâm Ân do dự một thoáng.
Rất nhanh, hắn khụ khụ vài tiếng, sửa sang lại cổ áo một chút, để cho bản thân trở nên đứng đắn hơn, sau đó khóe môi khẽ nhếch, nụ cười nhạt soái khí hiện lên, hắn bước nhanh tới phía sau cô gái nọ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận