Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 799: Chỉ Một Ánh Mắt!

Chương 799: Chỉ Một Ánh Mắt!
-Đăng tại truyện yy . pro-
Hít thở không thông.
Hít thở không thông tựa như sắp chết.
Đây là lần đầu tiên gã phát hiện ra rằng, ngay cả tộc máy móc cũng có thể bị người ta bóp cổ, cũng có cảm giác khó thở giống như những sinh vật bình thường.
Con ngươi trong mắt Vạn Cơ Chi Thần không ngừng nở to ra, không ngừng trở nên rời rạc, càng không ngừng run rẩy.
Cảm giác tử vong cực kỳ rõ ràng lập tức bao phủ toàn thân gã, giống như chỉ cần một cái hô hấp, gã sẽ hoàn toàn vĩnh biệt thế giới này.
Cái lạnh như băng lập tức lan tràn!
Nhưng cũng chính tại một khắc này, chính tại thời điểm gã cho rằng mình sẽ lập tức chết đi, đột nhiên thác ánh sáng vô tận kia lại chậm rãi lui xuống, tựa như nước thuỷ triều…
Chỉ thấy tòa pháp trận màu tím khổng lồ kia dần dần chuyển thành ảm đạm.
Tựa như vẽ rồng điểm mắt, con mắt vốn không có đồng tử ở vị trí trung tâm nhất bên trong pháp trận, cũng theo màn sáng ảm đạm mà một lần nữa biến mất đi.
Thứ lực lượng khủng bố gần như chuẩn bị giết chết gã, cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Ngay dưới cái nhìn chăm chú đầy run rẩy của Vạn Cơ Chi Thần, bóng người với mái tóc bạc vốn chỉ mơ hồ hiển hiện giữa màn sáng kia, cũng giống như một cọng lông chim tung bay theo gió, chậm rãi phai nhòa.
Phù phù —— Chính tại khoảnh khắc thị giác của tất cả mọi người đều khôi phục, thân thể của thiếu niên tóc đen kia lại nặng nề ngã xuống đất, làm một mảnh bụi mịn văng lên.
Hắn đang nhắm mắt, nhưng từ trên thân thể hắn lại mang theo một loại cảm giác ưu thương đến từ thời xưa cũ, khiến cả thế giới phải chấn động.
Cũng trong nháy mắt khi tầm nhìn của tất cả mọi người đều khôi phục lại, cả đám lập tức đưa đôi mắt hãy còn rung động vì kinh hãi của mình, dáo dác nhìn xung quanh tòa thành nguyền rủa vừa một lần nữa chìm vào trong hắc ám.
Cả thiếu niên vừa ngã xuống dưới đất kia.
Giống như vừa trải qua một giấc mộng, một giấc mộng lạnh như băng khiến người ta hít thở không thông, một giấc mộng đáng sợ có thể dìm người ta xuống chỗ sâu nhất trong một cái đầm băng, có thể làm cho toàn thân ngươi, từ trên xuống dưới, mỗi một bộ phận đều cảm thấy run rẩy...
"Chúa tể? Ngài... Ngài làm sao vậy?" Một giọng nói đầy hoảng hốt vang lên bên trong nội bộ tổ ong, trực tiếp phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch nọ.
Nháy mắt sau đó, tất cả nhóm ý thức máy móc đều hoàn hồn, bọn họ lập tức quay đầu nhìn về phía màn hình, trên đó đang phản chiếu hình ảnh bản thể của chúa tể bọn họ.
Ngay tại khoảnh khắc nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện, bên trong ý thức của bọn họ lập tức “Ông” một tiếng nổ tung lên, trực tiếp rơi vào trống rỗng và rung động.
Bởi vì cũng không biết từ khi nào, trên phần cổ của chúa tể bọn họ lại xuất hiện một dấu vết cực kỳ khổng lồ, gần như cả cái cổ đều bị dấu vết ấy ấn lõm xuống một vòng, thậm chí bọn họ còn có thể rõ ràng nhìn thấy dấu tay to tướng bên trên.
Chuyện này… chuyện này rốt cuộc là…
Nhưng làm sao có thể...
Sắc mặt cả đám chuyển thành một mảnh tái nhợt.
Thật hiển nhiên, ngay lúc vừa rồi, ngay tại thời điểm tầm nhìn của bọn họ tạm thời bị che đậy, chúa tể của bọn họ đã hứng chịu một đòn mạnh mẽ, gây tổn thương nặng nề, giống như vừa có một tồn tại không biết đã tấn công và suýt chút nữa thì vặn gãy cổ Vạn Cơ Chi Thần.
Nhưng điều này làm sao có thể?
Bởi vì… đừng nói là tồn tại ở thế giới này, ngay cả dõi mắt nhìn khắp thượng giới, bọn họ cũng không tìm được một tồn tại nào đủ khả năng lưu lại một dấu vết trí mạng rõ ràng như vậy ở trên người chúa tể của bọn họ!
Trong nháy mắt này, đột nhiên cả đám ý thức máy móc quay đầu, run rẩy nhìn về phía cậu thiếu niên đang nhắm mắt, rõ ràng là đã chìm trong hôn mê ở bên trong thành nguyền rủa kia.
"Là hắn ư?"
Không thể được!
Không một ai tin tưởng, dấu vết khủng bố nhường này lại là kết quả do một nhân loại nhỏ bé như hắn lưu lại.
Nếu hắn thật sự có được thứ lực lượng đáng sợ như thế, thì vì sao hắn lại bị bọn họ đuổi giết đến tận nơi đây?
Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rồi!
Chắc chắn là ở thời điểm thác ánh sáng trút xuống, vô số hoa văn màu tím nở rộ kia, đã có một tồn tại không biết hàng lâm rồi!
"Lâm Ân." Hắc Huyền Nguyệt gian nan tiến lên, vừa kinh ngạc vừa khó nhọc nâng hắn dậy. Cô ấy đưa mắt nhìn gương mặt đang nhắm nghiền của hắn, giống như hết thảy những chuyện vừa rồi chỉ là một loại ảo giác, chưa hề phát sinh qua.
Nhưng trong đầu cô ấy vẫn không kìm nén nổi, cứ một mực hồi tưởng lại bóng người mơ hồ mình từng nhìn thấy bên trong thác ánh sáng chói lọi kia.
Ánh mắt ấy… cả mái tóc bạc đầy đầu tràn ngập tang thương kia.
"Đó rốt cuộc là.." Cô ấy hoảng hốt mà nỉ non mấy tiếng.
Cùng thời điểm này, ở phía trên không trung cao cao kia, Vạn Cơ Chi Thần vừa gian nan lắc lư cái đầu rồng của mình một chút, sau đó lại gắt gao mà chăm chú nhìn về phía Lâm Ân đang hôn mê nằm dưới đất kia.
Chỉ nhìn một cái, toàn thân đã trở nên cứng ngắc, không thể nhúc nhích mảy may.
Bởi vì… kể cả đến lúc này, khi mọi chuyện đã đi qua rồi, gã vẫn chưa thể hoàn hồn trở lại từ bên trong nguy cơ tử vong vô cùng chân thực ấy.
Rốt cuộc đó là ánh mắt gì?
Rõ ràng đối phương chỉ nhìn thoáng qua, nhưng trong lòng gã lại không thể tránh né được, lập tức cảm thấy sợ hãi và run rẩy kịch liệt rồi?
Rốt cuộc đó là cái gì?
Và bóng người vừa xuất hiện kia, rốt cuộc là ai?
"Chúa tể? Chúa tể! Ngài sao rồi? Ngài có khỏe không?" Bên trong nội bộ tổ ong không ngừng truyền đến những dao động tin tức đầy hốt hoảng, vội vàng.
Nhưng Vạn Cơ Chi Thần vẫn một mực im lặng, không hề phản hồi lại bọn họ.
Bọn họ lập tức quay đầu sang, dùng ánh mắt phẫn nộ, thông qua màn hình giám sát để chăm chú nhìn vào đôi nam nữ đang ở trên chiến trường dưới kia.
Bọn họ biết, khẳng định là vừa rồi đã xảy ra một chuyện gì đó. Và hiển nhiên, vết lõm trên cổ của chúa tể bọn họ có liên quan mật thiết với hai con người ấy.
"Giết bọn họ!"
Bọn họ không nhận được câu trả lời từ phía chúa tể, nhưng loại cảm giác phẫn nộ đến cùng cực trong lòng cùng với nỗi sợ hãi đối với tình huống bản thân không hề hay biết vừa phát sinh kia, đã khiến cho bọn họ lập tức ra quyết định tiếp tục nhiệm vụ còn đang dang dở của mình.
Giết chết nhân loại và con rối kia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận