Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 280: Câu Chuyện Của Alice!

Chương 280: Câu Chuyện Của Alice!
"Sao ngươi dám!"
Trong tiếng rít chói tai ấy, bàn tay máu của bà ta cũng lập tức đâm thẳng vào lồng ngực Lâm Ân, trực tiếp xuyên qua sau lưng hắn.
Lần này không phải là hư ảo, mà là chân thật đâm thủng rồi!
Máu tươi lập tức phun ra từ sau lưng hắn, điên cuồng bắn tung toé vào biển lửa bên ngoài, biến thành một cơn mưa máu đỏ tươi.
Nhưng cũng chính tại một khắc này, đột nhiên con Lệ Quỷ nọ lại ngẩng đầu lên nhìn Lâm Ân, rồi bắt gặp nụ cười tươi nở rộ trên mặt hắn.
Một nụ cười làm người ta kinh hãi!
"Bà đã để tôi... Tới gần rồi..."
Ông ——
Ngay tức khắc, đôi mắt của con Lệ Quỷ nọ đột nhiên co rụt lại.
Nhưng đã muộn.
Với nụ cười tao nhã vẫn nở rộ trên môi, đột nhiên Lâm Ân chọc thẳng bàn tay mình vào lồng ngực cô bé trước mắt, trực tiếp ôm lấy thân thể nhỏ nhắn kia ngay giữa biển lửa vẫn hừng hực bốc cháy và thác ánh sáng chói lòa.
Hận ý và ác niệm vô cùng vô tận, lập tức từ bên trong thân thể cô bé “Ào ào” tuôn ra, bao lấy cánh tay hắn, giống như một sợi dây leo màu đen, tham lam điên cuồng ký sinh vào.
Gần như chỉ trong chớp mắt, chúng nó đã dũng mãnh tràn vào thân thể hắn, đâm sâu vào ý thức hắn.
Giống như nỗi xót xa vô tận.
Giống như vừa rơi xuống địa ngục.
Nóng bỏng mà băng hàn, lạnh lẽo mà tàn nhẫn.
Ngay khoảnh khắc kia, vô số hình ảnh cùng với hận ý và oán niệm điên cuồng tuôn ra trong mắt hắn.
【 đinh! Sinh mệnh lực của ký chủ đang mất đi! 】
【 đinh! Sinh mệnh lực của ký chủ đang mất đi! 】
Nhưng Lâm Ân hoàn toàn không để ý đến nó.
Tại khoảnh khắc vô số những hình ảnh dũng mãnh tràn vào ý thức của mình, dường như hắn vừa chân chính cảm nhận được hận ý ẩn sâu trong lòng cô bé kia.
Hắn trông thấy một mình Alice bị nhốt trong lồng sắt trên tòa tháp cao kia…
Hắn trông thấy người cha mang theo vẻ mặt lạnh như băng, dùng roi hung hăng quất từng cái từng cái lên người cô bé!
Hắn trông thấy người mẹ tàn nhẫn mà bệnh hoạn dùng kéo, từng nhát từng nhát cắt đi mái tóc vàng ỏng ả trên đầu cô bé, lại dùng sức mà nhét hỗn hợp nội tạng động vật vào miệng, bắt cô bé phải ăn!
Hắn trông thấy người anh trai điên cuồng mà hưng phấn, dùng dao ăn cắt lên cánh tay cô bé, lại dùng sức mà cắt từng đường từng đường máu sâu đến mức có thể nhìn thấy tận xương trên mặt cô bé.
Đó là tiếng thét chói tai, đầy thê lương đau đớn phát ra từ sâu trong trái tim nhỏ bé kia.
Là tra tấn.
Là ngược đãi.
Nhưng kể cả khi bản thân phải chịu hết thảy những khổ đau này, ở sâu trong đáy lòng cô bé ấy vẫn luôn tồn tại một tia ước ao.
Tựa như hồi ức trong quá khứ…
Tựa như quãng thời gian đã từng…
Ngày ấy, cô bé còn cùng người thân của mình ngồi trước cái lò sửa ấm áp.
Cha luôn công tác đến đêm khuya mới về, nhưng mẹ đỡ đầu luôn đối xử với cô bé vô cùng tốt, từ trước đến nay, chưa bao giờ để cô bé cảm thấy mình là một người ngoài. Tuy anh trai rất tinh nghịch, nhưng mỗi lần cô bé bị người ta bắt nạt, anh ấy đều đứng ra hung hăng tống cổ những kẻ xấu xa kia.
Đó là nếp sinh hoạt bình thường của một gia đình quý tộc tại thời Trung cổ.
Tòa lâu đài ấy tuy âm trầm mà ấm áp.
Đúng là chú kỵ sĩ vô cùng cứng nhắc, nhưng sinh nhật nào cũng sẽ lặng lẽ đưa tặng cho cô bé một món quà.
Đúng là bác đầu bếp vô cùng tục tằn, nhưng ngẫu nhiên khi cô bé lén lút chạy vào, bác ấy sẽ cười cười, rồi đưa cho cô mấy miếng bánh ngọt thơm ngon.
Bác sĩ đại ca là đáng sợ nhất, bởi vì mỗi lần sinh bệnh, anh ấy đều cho Alice uống thứ nước thuốc vô cùng đắng, nhưng mỗi lần uống xong, không cần biết là phong hàn hay là ho khan, đều sẽ rất nhanh khỏi hẳn.
Cho nên Alice hiểu rằng, bác sĩ đại ca cũng đối xử rất tốt với Alice.
Mãi cho đến khi cô bé bị nhốt trên tháp cao, bị treo trong lồng, đôi mắt chỉ có thể nhìn ra một mảnh hư không bên ngoài từ tòa tháp cao ấy…
Chính vì khoảng thời gian đã từng tốt đẹpp ấy, mà ngay cả khi phải hứng chịu những trận tra tấn tàn khốc, trong lòng cô bé vẫn giữ mãi khát khao, chỉ mong đây là một cơn ác mộng.
Đến ngày mai khi thức tỉnh, cha mẹ và anh trai, mỗi con người bên trong tòa lâu đài này, vẫn sẽ dành cho cô bé một nụ cười ấm áp.
Nhưng cô bé không chờ được tới ngày mai đó.
Cô bé chỉ chờ được bóng đêm kia…
Chỉ chờ được dao mổ và những gương mặt điên cuồng tàn nhẫn, bên trên dính đầy máu.
Phập —— phập —— phập ——
Giống như ba chó dữ đang xâu xé con mồi, bọn họ vung dao mổ lên, trong khi gương mặt vẫn tươi cười độc ác, để rồi tàn khốc mà đâm xuống từng dao từng dao, rạch toang thân thể bé nhỏ ấy ngay trên tòa tháp cao này.
Hận ý!
Hận ý và oán niệm không thể ngăn cản!
Đã hoàn toàn bùng nổ ngay một khắc thân thể Alice bị tách rời.
Cô ấy không chờ được…
Bởi vì thứ mà trong lòng cô bé vẫn lầm tưởng là cơn ác mộng kia, vốn là hiện thực đầm đìa máu chảy.
Dần dần… cô bé nghe được bên tai mình truyền đến giọng nói dữ tợn của một người phụ nữ.
Dần dần… cô bé nhận ra giọng nói đó là của mẹ đẻ mình.
Nhưng không phải bà ấy đã chết rồi sao?
Vì sao bà ấy vẫn còn có thể thì thầm bên tai Alice?
Không quan trọng!
Mẹ nói bọn họ đều là kẻ độc ác, bọn họ đều đeo lên mình cái mặt nạn giả nhân giả nghĩa, nhưng trong lòng bọn họ lại mang theo một con ác quỷ không thể chữa trị được.
Mẹ nói bà ấy đã bị bọn họ hại chết.
Hóa ra… người bị hại chết không chỉ có một mình Alice.
Mẹ nói bà ấy muốn Alice vĩnh viễn ở lại bên cạnh mẹ.
Mẹ nói bọn họ nhất định không thể buông tha cho đám người kia, mẹ muốn Alice giết, Alice liền giết.
Giết cha!
Giết mẹ đỡ đầu!
Giết anh trai!
Mỗi một con người sống bên trong tòa lâu đài này, đều phải giết!
Nhưng Alice không muốn giết bác đầu bếp, bởi vì bác thường lén lút đưa đồ ăn cho Alice ở trong lồng. Alice cũng không muốn giết anh bác sĩ, bởi vì anh bác sĩ đã khóc vì Alice, anh ấy từng muốn lặng lẽ mang Alice chạy trốn, nhưng lại bị chặt đứt chân.
Không... Không còn quan trọng nữa.
Bởi vì Alice đã không còn là con người...
Bạn cần đăng nhập để bình luận