Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 529: Người Bệnh Thứ Ba!!!

Chương 529: Người Bệnh Thứ Ba!!!
Gã còn vung vẩy chiếc mũ xanh biếc để chào tạm biệt Lâm Ân.
Lâm Ân chẳng mấy vui vẻ, mang theo gương mặt nhăn nhó như nhức trứng, hắn khoát tay áo nói: "Đi thôi! Đi thôi!"
Một tiểu y tá nháy mắt, có chút hâm mộ nhìn đôi Goblin vô cùng tình cảm kia, nói: "Thật là hạnh phúc nha! Tôi thực không ngờ ở bên trong thế giới hắc ám này, lại có một đôi vợ chồng ân ái như vậy, tuy bọn họ là Goblin, nhưng nhìn thấy dáng vẻ bọn họ hài hòa mà đầm ấm như thế, trong lòng tôi cũng không nhịn được mà cảm thấy vô cùng hâm mộ người ta!"
Mấy tiểu y tá khác đều (? ′? `? ) gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Lâm Ân khụ khụ hai tiếng, mở to đôi mắt cá chết nói: "Đừng... tốt nhất là các cô đừng hâm mộ bọn họ, loại chuyện này không hâm mộ được đâu..."
Sau khi đưa tiễn vị Goblin đội mũ xanh nọ rời đi, Lâm Ân nhanh chóng trở lại quầy lễ tân của mình, một lần nữa tiến hành hoạt động tiếp chẩn.
Mà lần này, hắn chợt kinh ngạc phát hiện, dường như những người bệnh ở bên trong đại sảnh, lựa chọn đi tới xếp hàng bên phía hắn, đã trở nên nhiều hơn trước.
Thật hiển nhiên, sau khi nhìn thấy Lâm Ân thân mật tiễn đưa đôi vợ chồng Goblin kia rời khỏi bệnh viện, phần lớn những người bệnh đến đây đã nhanh chóng phát sinh một loại ảo giác cho rằng ca bệnh của vị Đa Nhãn Ma lúc trước chỉ là một trường hợp đặc biệt mà thôi.
(? ′? `? )
Quả nhiên… nguyên nhân khiến các bệnh nhân xa lánh hắn, chính là vị Đa Nhãn Ma mắc bệnh nan y lúc trước?
Nghĩa là… hắn chỉ trở nên đáng sợ đối với những người mắc phải chứng bệnh hiểm nghèo, còn khi đối diện với một người không mắc bệnh nan y, hắn sẽ trở nên vô cùng thân mật?
Đinh linh linh —— Người bệnh thứ ba đã đi tới ngồi trước quầy của Lâm Ân.
Lâm Ân lập tức nở nụ cười mang tính nghề nghiệp, ngẩng đầu lên, hỏi: "Xin hỏi anh cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào?"
Chỉ thấy một anh chàng Hắc Ám Tinh Linh có vóc dáng cao gầy, có một đôi tai thật dài, đang ngồi trước mặt hắn, vừa nghe nói như vậy, gã lập tức bỏ chiếc mặt nạ bảo hộ trên mặt mình xuống, thân mật nói: "Chào bác sĩ, vừa rồi tôi thấy cậu có thái độ tốt như vậy đối với hai Goblin kia. Trong khoảng thời gian gần đây, cậu đúng là Dạ Y thân mật với người bệnh nhất tôi từng nhìn thấy!”
【 đinh! Độ hảo cảm của Hắc Ám Tinh Linh đối với ngươi +1】
Lâm Ân lập tức nhiệt tình vươn hai tay tới, mỉm cười nói: "Quý khách rất có mắt nhìn, chuyện này cũng bị anh nhìn ra rồi. Đúng vậy, bên trong hàng ngũ Dạ Y, về y thuật tôi không dám cam đoan, nhưng về ý nghĩa của hai từ thân mật này, thì đúng là không một ai thích hợp với nó hơn tôi."
Hắc Ám Tinh Linh kia mở to hai mắt nhìn tới, nói: "Vậy không biết bác sĩ có thể kê cho tôi một chút thuốc chữa phong hàn hay không? Gần đây tôi cứ có cảm giác hơi nghẹt mũi, thân thể cũng khá là mệt mỏi, tôi cho rằng mình đã mắc phong hàn cảm mạo rồi, lại nghe nói trong khoảng thời gian gần đây, nhóm Dạ Y tại thành Hắc Dạ đang cải tà quy chính, còn dứt khoát triển khai hoạt động giảm giá khám chữa bệnh, mới chuyên môn chạy đến nơi này một chuyến."
【 đinh! Ngươi phát động nhiệm vụ: Phong hàn cảm mạo, khen thưởng sau khi nhiệm vụ hoàn thành: 200 tiền khô lâu, 200 kinh nghiệm cơ sở 】
"Phong hàn cảm mạo sao? Chỉ là chuyện nhỏ thôi, quý khách cứ yên tâm chờ một chút, để tôi bắt mạch cho anh xong đã, như vậy mới có thể hốt thuốc đúng bệnh được."
"Được!"
Nói xong, Hắc Ám Tinh Linh kia lập tức đặt tay mình lên quầy lễ tân.
Lâm Ân mỉm cười, nhẹ nhàng nâng chiếc kính một mắt, sau đó bình thản đặt ngón tay mình lên cổ tay đối phương.
【 đinh! Ngươi phát động thuật chẩn đoán ngẫu nhiên lên người mục tiêu. 】
Mười vài giây sau, Lâm Ân thản nhiên thu tay về, rồi dưới cái nhìn chăm chú đầy khẩn trương của Hắc Ám Tinh Linh nọ, hắn nhắm mắt lại, nhấp một ngụm trà, hồi lâu cũng không nói.
"Bác sĩ, cảm mạo rất nghiêm trọng sao?" Hắc Ám Tinh Linh có chút khẩn trương hỏi.
Bởi vì vừa rồi trên mặt vị bác sĩ trẻ tuổi phía đối diện này vẫn một mực nở nụ cười tươi đầy chân thành, nhưng đột nhiên khi bắt mạch xong, hắn lại một câu cũng không nói, chỉ biết uống trà rồi im lặng…
Loại tình huống này, thực sự khiến trong lòng gã có chút hốt hoảng.
Lâm Ân từ từ nhắm hai mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc, nói: "Một tin tức xấu và một tin tức tốt, anh muốn nghe tin nào trước đây?"
Vừa nghe được câu nói này, trong lòng Hắc Ám Tinh Linh kia lập tức run rẩy.
Không... Không thể nào!
Chẳng lẽ vị bác sĩ này vừa bắt mạch xong lại chẩn đoán ra căn bệnh nào khác cho gã rồi?
Không nên nha!
Rõ ràng gã có cảm giác bản thân vô cùng khỏe mạnh mà? Chỉ có một chút phát sốt cảm mạo thôi, mà trước khi đến nơi này, gã đã nhờ người khác xem bệnh cho mình rồi đó.
Trong lòng Hắc Ám Tinh Linh dâng lên một chút sợ hãi không rõ nguyên nhân, gã mở to hai mắt nói: "Xấu... Tin tức xấu đi!"
Lâm Ân trịnh trọng mà tạm dừng vài giây. Loại tạm dừng đột ngột này, càng gia tăng nỗi bất ổn trong lòng Hắc Ám Tinh Linh, trái tim không ngừng đập loạn.
Mà chính tại khoảnh khắc sự khẩn trương và thấp thỏm lo âu trong lòng gã gia tăng tới đỉnh điểm, trên mặt Lâm Ân lập tức nở nụ cười, hắn giơ ngón tay cái lên, nói: "Tôi chỉ nói thôi, nào có tin tức xấu gì? Trên người anh, ngoại trừ một chút cảm mạo, các phương diện khác đều vô cùng khỏe mạnh. Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy một người khỏe mạnh như anh trong suốt mấy năm làm bác sĩ đó!"
Lời này vừa nói ra, trái tim vẫn một mực treo cao trong lòng Hắc Ám Tinh Linh kia, lập tức thả lỏng xuống. Gã đổ mồ hôi đầm đìa, vội vàng vươn tay lau mồ hôi lạnh trên đầu mình, nói: "Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn cho rằng, trên người mình thật sự mắc một căn bệnh hiểm nghèo nào đó mà bản thân không phát hiện ra rồi... Bác sĩ à, cậu đừng tùy tiện nói đùa như vậy mà. Nói đùa như vậy, thực sự có thể hù chết người đó!"
Lâm Ân mỉm cười, lập tức đeo khẩu trang và đi găng tay vào, sau đó đứng lên, nắm tay với đối phương, lại cầm lấy cây bút lông chim, nhanh chóng viết vài dòng xuống hồ sơ bệnh án, cuối cùng mới mở miệng hỏi: "Được rồi, tiên sinh, anh có nhìn thấy căn phòng bên tay trái tôi không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận