Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 867: Ngả Văn Đại Ca, Anh Có Tin Em Không?

Chương 867: Ngả Văn Đại Ca, Anh Có Tin Em Không?
Cứ như vậy, dưới hàng ngàn hàng vạn ánh mắt nhìn chăm chú, Lâm Ân xoay người khiêng một chiếc ghế gập nhỏ tới, dựa theo mệnh lệnh của Ngả Văn tước sĩ, ôm Alice ngồi bên cạnh đài cao.
Một cao một thấp, đặt ghế ngồi bên cạnh đài cao, trong lúc nhất thời, bầu không khí trên khu đất trống càng trở nên quỷ dị.
Chính trong bầu không khí quỷ dị này, Ngả Văn tước sĩ cố nén cảm giác nhức trứng, để tiếp tục nói chuyện với tất cả những Dạ Y đang có mặt ở đây, nhưng người ta vẫn có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng rằng, lực chú ý của nhóm Dạ Y đã không thể tập trung lên đài cao như trước nữa.
Bởi vì chỉ cần nhìn về phía trước, người đầu tiên bọn họ nhìn thấy chính là Lâm Ân đang ngồi ngay ngắn bên cạnh đài cao, dù gương mặt hắn vẫn nghiêm trang lắng nghe, nhưng trong ngực lại ôm một cô bé…
Hắn ngồi ở chỗ đó, tự nhiên đã biến thành một hình tượng mang đến lực chú ý mãnh liệt, quấy nhiễu sự tập trung của bọn họ rồi.
Cũng may tố chất tâm lý của Ngả Văn tước sĩ đủ mạnh, gã chia những lời mình cần nói ra thành mấy phần, nói hết phần này sẽ nói đến phần khác. Vừa dặn dò xong tất cả những gì cần dặn, gã lập tức hít sâu một hơi, nói: "Mọi người lui xuống chuẩn bị trước đi, chờ đợi mệnh lệnh của ta, sau đó chúng ta sẽ xuất phát, giải tán!"
"Rõ!" Cùng với một tiếng hét lớn vang lên, đội ngũ Dạ Y có kỷ luật nghiêm minh lập tức giải tán.
Sau đó, Ngả Văn tước sĩ có chút bất đắc dĩ quay đầu sang, nhìn chằm chằm vào Lâm Ân đang ngồi thẳng tắp, hướng ánh mắt về phía đội ngũ Dạ Y lên tới cả ngàn người trước mặt, nói: "Được rồi, đừng có phô trương nữa, thành Hắc Dạ có nhiều Dạ Y như vậy, tố chất tâm lý mạnh đến mức này cũng chỉ có mình cậu mà thôi, giờ trong lòng cậu đã thoải mái chưa?"
Lâm Ân nâng chiếc kính một mắt lên, vẫn một mực nhìn chằm chằm vào đám người phía trước, nói: "Anh hiểu lầm rồi, Ngả Văn đại ca, em có khoe mẽ hay phô trương gì đâu, cũng không cố ý quấy rối, chỉ vì ngồi ở nơi này, tầm nhìn tốt, có thể thu toàn bộ những người đồng chí vào trong mắt nên muốn nhìn họ nhiều một chút mà thôi."
Ngả Văn tước sĩ lập tức ngẩn người.
Lâm Ân híp mắt, hạ giọng nói: "Phải cẩn thận Dịch Y, tước sĩ đại ca ạ. Bọn họ tuyệt đối có thể thẩm thấu vào mọi nơi mọi chỗ, mấy doanh trại lúc trước cũng bị bọn họ thẩm thấu vào mới phát sinh hỗn loạn đấy. Chúng ta nhất định phải cẩn thận nhiều hơn."
Trong lòng Ngả Văn khẽ động, gã lập tức mở miệng hỏi: "Cậu đã nhìn ra cái gì rồi?"
Gã biết, tuy thiếu niên này có chút không đứng đắn, nhưng chuyện gì ra chuyện đó, gần như mỗi chuyện hắn làm đều có tính mục đích rất mạnh. Hơn nữa trên người hắn còn có rất nhiều năng lực quỷ dị mà người khác không hề hay biết.
Lâm Ân lại nâng chiếc kính một mắt lên, mỉm cười dùng ánh mắt ra hiệu, nói: "Số 54 hàng một bên trái, số 23 hàng bốn bên trái, số 1 và số 42 ở hàng bảy bên trái, cùng với số 29 và số 71 ở hàng cuối."
Lâm Ân vừa mỉm cười nhìn chằm chằm vào những Dạ Y trước mắt, vừa cầm bút xoạt xoạt viết lên giấy số thứ tự và hàng ngũ của mấy Dạ Y đã bị hắn để mắt tới, sau đó vẽ một vòng tròn trên hai chữ "Dịch Y" kia.
Ý tứ không cần nói cũng biết.
Hai mắt Ngả Văn tước sĩ lập tức híp lại.
Lại nói, phương thức Lâm Ân dùng để phán đoán thân phận của những người kia cũng rất đơn giản, hắn chỉ cần lợi dụng hệ thống, tiến hành xem xét giao diện giới thiệu của từng người là có thể nhanh chóng nhận biết được lý lịch của bọn họ.
Có thể nói, chỉ cần hắn còn ở đây, thì hắn chính là một cái máy dò xét nội gián hình người tùy thân vô cùng tiện dụng.
Lâm Ân nâng chiếc kính một mắt lên, chậm rãi nói: "Ngả Văn đại ca, anh có tin em không meo?"
Ngả Văn tước sĩ chậm rãi nói: "Đương nhiên là có."
Lâm Ân cười bí hiểm nói: "Được, vậy em đưa danh sách những người kia cho anh, còn về phần anh xử lý như thế nào, em sẽ không hỏi. Hẳn là rất nhanh thôi, bọn họ sẽ truyền tin tình báo cho đám Dịch Y trong thành. Chúng ta tập hợp nhiều người đến đây như vậy, không thể lừa được con mắt của bọn họ đâu, meo."
Ngả Văn tước sĩ nghiêm túc nhìn Lâm Ân đang ngồi trên ghế, ánh mắt có chút ý vị sâu xa.
Thật hiển nhiên, trong mắt gã, màn hào quang thần bí đang bao phủ lên người Lâm Ân lại dày đặc thêm mấy tầng.
Ngả Văn tước sĩ không chút do dự, lập tức gọi mấy vị cận vệ Dạ Y trên người tản ra khí tức cường đại tới, phân phó bọn họ vài câu. Mấy cận vệ kia trực tiếp dùng một tay đấm ngực, lặng yên mở ra hình thức u linh, biến mất ngay tại chỗ.
"Chuyện kế tiếp cậu không cần quan tâm nữa đâu, anh sẽ cho người đi xử lý thích đáng." Trên mặt Ngả Văn tước sĩ mỉm cười, sau đó gã đưa tay vào trong ngực, lấy ra một quyển sách thật dày: "Nhìn xem đây là cái gì?"
Lâm Ân có chút ngẩn ngơ, nhịp hô hấp lập tức trở nên dồn dập.
Chỉ thấy trên trang bìa sách có viết mấy chữ to bóng loáng quen thuộc.
《 Cuốn sách đọc sẽ muốn sáp sáp!》
"Đại ca, anh tìm được tất cả rồi sao?" Lâm Ân lập tức đứng lên, có thể nói là lúc này, trong lòng hắn đang cực kỳ vui sướng.
Ngả Văn tước sĩ khẽ nhếch miệng cười cười, như cơn gió xuân nhẹ nhàng phả vào mặt. Gã nhẹ nhàng búng tay một cái, năm quyển sách khác cũng bịch bịch bịch chỉnh tề rơi vào trong tay Lâm Ân.
Ngoại trừ sáu quyển sách kia, lại nghe một tiếng leng keng vang dội truyền đến, một con dao giải phẫu màu đen xì cũng trực tiếp xuất hiện trước mặt Lâm Ân.
Là Dạ Ma đao!
Ngả Văn tước sĩ lắc lắc đầu, lại xòe hai tay ra nói: "Anh tìm được sáu cuốn sách này, nhưng cuốn cuối cùng là 《 cuốn sách đọc sẽ chết 》lại không tìm được. Lúc trước, cậu từng nói vị trí của người bạn đồng hành cho anh, nhưng anh đã dò xét toàn bộ thành nguyền rủa rồi, vẫn không thấy bóng dáng của nó, rất xin lỗi."
Lâm Ân ôm sáu cuốn sách trong ngực, thoáng ngây người một cái, rồi lập tức suy tư nói: "Chắc không có việc gì đâu, nếu Tiểu Bảo Bối gặp phải nguy hiểm, trái tim của em nhất định sẽ có cảm ứng. Nếu không có cảm ứng, có nghĩa là tạm thời nó không gặp phải nguy hiểm. Có thể là nó đã lạc đường đến một nơi kỳ quái nào đó rồi meo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận