Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 807: Chẳng Lẽ Ở Trong Mắt Hắn, Gia Sản Còn Quan Trọng Hơn Cả Mạng Sống Ư?

Chương 807: Chẳng Lẽ Ở Trong Mắt Hắn, Gia Sản Còn Quan Trọng Hơn Cả Mạng Sống Ư?
Ông —— Gần như ngay sau đó, vầng hào quang màu trắng tới chói mắt đã từ trên tay phải của Lâm Ân, nhanh chóng lan tràn ra ngoài, lập tức bao trùm lấy toàn thân hắn.
Bên dưới quầng sáng nọ, nơi ánh sáng trực tiếp chiếu vào, Trái Trái vốn đang nhồi tiền hắc lâu vào đầy miệng mình cũng ngơ ngác lật tay nhìn qua, từng đồng tiền hắc lâu lạch cạch lạch cạch rơi từ trong miệng cô ấy ra ngoài.
Đúng vậy.
Đó là quang mang do năng lực xóa bỏ thời gian nguyền rủa phát ra.
Đầu... Đầu… rốt cuộc hắn đã...
Trong nháy mắt tiếp theo, dưới ảnh hưởng của thứ ánh sáng màu trắng kia, trong mơ hồ, người ta có thể nhìn thấy từng sợi chỉ đen bị màn hào quang kia kéo từ trong thân thể hắn ra ngoài, sau đó từng sợi chỉ đen nọ một mực tập trung lại, biến thành ấn ký nguyền rủa đính lên cổ tay hắn.
Tới đây, màn hào quang nọ cũng lập tức tan biến.
【 đinh! Ngươi thu nhận nguyền rủa tâm linh dị thường: đánh mất ý chí chiến đấu. 】
Hào quang đột ngột biến mất, tầm nhìn khôi phục như bình thường. Viptruyenfull.com - ebook truyện giá rẻ
Bạch Dạ lập tức trông thấy Lâm Ân đang ngồi ở chỗ kia, đang không ngừng thở hổn hển, thân hình cường tráng đổ mồ hôi đầm đìa, tuy nhìn qua thần sắc trên mặt hắn vẫn cực kỳ suy yếu, nhưng trong mắt lại lóe lên một chút tỉnh táo, hoàn toàn khác với thời kỳ phế vật lúc trước.
"Hóa ra cậu ấy lại có thể... Áp chế loại nguyền rủa kia thật..."
Ông ấy vô cùng kinh hoảng, thậm chí còn không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy đây.
Hơn nữa, chấp niệm đối với tiền vàng trong lòng Lâm Ân thật sự lớn đến vậy sao? Lớn đến mức rõ ràng bản thân hắn đang rơi vào trạng thái lười muốn chết, ngay cả bị người ta hãm hại cũng chẳng buồn động đậy, bị người đổ thuốc trừ sâu vào trong miệng vẫn giữ nguyên vẻ mặt đờ đẫn, không có lấy một chút ý chí chiến đấu nào?
Thậm chí hắn còn nghe được ý tưởng điên rồ của Trái Trái, còn biết rất có thể một chút nữa thôi, sẽ có một đám nam sinh đi đến nơi này, thực hiện những hành vi đầy tính triết học mà ác liệt với mình, hắn vẫn giữ nguyên dáng vẻ phế vật của mình, như muốn nói các ngươi thích làm gì cứ làm, ta không ý kiến.
Tưởng chừng không một chuyện gì trên đời có thể gợi lên ý chí chiến đấu trong lòng hắn, ấy vậy mà … chỉ một hành động nho nhỏ của Trái Trái, đó là nuốt sạch gia sản của hắn vào trong miệng, ý chí chiến đấu trong lòng hắn lại lập tức sôi trào rồi?
Chẳng lẽ ở trong mắt hắn, gia sản còn quan trọng hơn cả mạng sống ư?
Quá bất bình thường! Người này quá bất bình thường rồi!
Ngay trong nháy mắt khi Lâm Ân tỉnh táo lại rồi, đột nhiên hắn ngước đôi mắt màu huyết hồng của mình lên, đùng đùng phẫn nộ vươn tay tới, túm lấy Trái Trái: "Trái Trái! Ngươi muốn đầu thai hả?”
Nhưng tại khoảnh khắc Lâm Ân với tâm trạng giận dữ đến điên cuồng, trực tiếp mở miệng hung hăng trách mắng kia, tay trái của hắn lại chẳng hề tránh né, ngược lại, cô ấy còn lao thẳng về phía hắn, khiến cho một quyền kia của Lâm Ân lập tức ngừng lại giữa không trung.
Trái Trái vừa lao tới đã gục xuống trước ngực hắn, vừa khóc nức nở vừa túm lấy vạt áo của hắn, phát ra một tiếng nghẹn ngào.
Lâm Ân sững sờ, lập tức đứng yên tại chỗ.
"Tốt quá rồi! Tốt quá rồi! Ta cứ cho rằng đầu không thể biến trở lại được nữa, ô ô!"
"Ta xin lỗi vì không thể giúp được gì cho ngươi. Trái Trái đã nghe Bạch Dạ tiên sinh nói lại những chuyện từng xảy ra ở thời điểm tâm linh của ta bị ức chế rồi. Tình huống ấy quá nguy hiểm! Nếu Trái Trái tỉnh lại đúng lúc, Trái Trái cũng sẽ cố gắng mang theo đầu rời đi, chúng ta cùng nhau sống sót! Ô ô!"
Cô ấy khóc thật rồi.
Mà đây cũng là lần đầu tiên Lâm Ân nhìn thấy biến dị thể tay trái vốn không tim không phổi của mình để lộ ra biểu cảm như vậy.
Loại tâm trạng bị dồn nén đến cùng cực, cuối cùng cũng được phát tiết cảm xúc này, đã thông qua những sợi dây thần kinh kết nối thân thể của hai người bọn họ với nhau, để trực tiếp truyền thẳng vào trong đầu hắn.
Đúng là cô ấy đã vô cùng lo lắng cho hắn, bắt đầu ngay từ khoảnh khắc cô bé này tỉnh lại. Bởi vì loại cảm xúc sụp đổ thông qua dây thần kinh truyền trở về kia tuyệt đối không lừa người.
Bởi vì trước kia mỗi lần gặp phải nguy hiểm, đều là Trái Trái lên tiếng chỉ trích mà ồn ào đòi dẫn hắn thoát ly hiểm cảnh. Có lẽ lúc ban đầu, bởi vì lời nói dối của hắn, bởi vì Trái Trái tin rằng hai người bọn họ vốn sống cộng sinh với nhau, nếu hắn chết cô ấy cũng không sống nổi, nên Trái Trái mới rơi vào tình thế bắt buộc, phải làm như vậy, nhưng theo thời gian trôi qua, sau quãng thời gian dài sớm tối ở chung, không ngừng cãi vãi, lại liên tục cùng nhau vượt qua khó khăn trắc trở, dường như cô ấy cũng dần dần thích ứng với mối quan hệ như vậy rồi, cũng thích ứng với loại cảm giác có thể yên tâm giao phía sau lưng mình cho đối phương vào những thời khắc nguy hiểm …Tuy cô ấy vẫn là một bàn tay trái tà ác, lại còn ương ngạnh khó gần...
Lâm Ân nắm chặt tay, tâm trạng phẫn nộ của hắn cũng theo những giọt nước mắt nức nở của Trái Trái mà chậm rãi buông lỏng xuống.
Hắn thở ra một hơi, sau đó lắc lắc đầu, vươn tay tới vỗ vỗ mu bàn tay của cô ấy, khẽ thở dài nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, chẳng phải ta vẫn bình an đây sao? Ngươi chỉ là một bàn tay, khóc cái gì mà ghê gớm vậy… Sốt hết cả ruột rồi."
Bạch Dạ đứng một bên, trông thấy cảnh tượng đầy xúc động này, bỗng nhiên trong lòng lại có cảm giác mình giống như một cái bóng đèn đang ở trong này nạp điện.
Chỉ là...
Ừm… tuy cảnh tượng này xúc động thật đấy, nhưng nhìn một bàn tay nhào vào lồng ngực Lâm Ân không ngừng khóc lóc, sau đó hắn lại phải dùng tay phải của mình tới vỗ vỗ mu bàn tay trái mà bất đắc dĩ an ủi như vậy, trong lòng Bạch Dạ lại dâng lên một chút kỳ quái và quỷ dị.
Đương nhiên, ông ấy vẫn đang tự nhủ với lòng mình, nơi này không phải Lam tinh, mà là địa ngục. Và không cần biết đó là chuyện quái dị đến cỡ nào, một khi nó xuất hiện ở bên trong địa ngục này, nó cũng trở thành vô cùng hợp lý và bình thường cả thôi.
Trái Trái dùng sức lắc lắc tay, sau đó nâng tay lên, nghẹn ngào nhìn về phía Lâm Ân nói: "Xin lỗi..."
Trên mặt Lâm Ân lộ ra nụ cười tươi đầy nhẹ nhàng thoải mái, hắn vươn tay phải tới, xoa xoa mu bàn tay trái, dịu dàng đáp lại: "Xin lỗi làm gì? Ta biết ngươi chỉ muốn giúp ta sớm khôi phục lại một chút mới làm như vậy mà thôi, hơn nữa ngươi chính là tiểu năng thủ xuất sắc của ta nhé, làm sao ta có thể giận ngươi được? Ừm?"
-truyện yy . pro-
Bạn cần đăng nhập để bình luận