Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 320: Vì Sao Tạp Luân Lại Khóc???

Chương 320: Vì Sao Tạp Luân Lại Khóc???
Ken két——
Lâm Ân mỉm cười mở cửa chính ra.
Mấy người trưởng trấn lập tức chen nhau đi tới, dồn dập hỏi: "Thế nào? Ca phẫu thuật thế nào rồi?"
Lâm Ân mỉm cười nói: "Vô cùng thành công! Anh ấy đã hoàn toàn bình phục! Đã là một thanh niên khỏe mạnh rồi!"
Nói xong, Lâm Ân lịch sự mời bọn họ tiến vào, đám người trưởng trấn lập tức nhìn thấy bộ thân thể với làn da đen thui, hoàn chỉnh, trơn bóng như mới, không có một vết khâu lại nào, đang nằm yên trên thớt.
Mấy em gái xung quanh đều mắt chữ A mồm chữ O mà nhìn chằm chằm vào (✪0✪). (Không biết Lâm Ân đã mặc quần áo cho thanh niên đáng thương Tạp Luân kia chưa nhỉ?)
"Oa! Đúng là trên cơ thể không có lấy một vết sẹo nào! Làn da thật là mượt mà! Y như một đứa con nít vậy!"
Đương nhiên nhìn làn da trên người Tạp Luân hiện tại giống con nít, là bởi vì sau khi được Lâm Ân không ngừng lặp đi lặp lại xử lý vết thương, còn dùng dược tề đặc thù tỉ mỉ ngâm một chút, đã khiến cho tế bào da của gã được toả sáng, trở lại mùa xuân thứ hai của cuộc đời mình.
Trưởng trấn dẫn theo một nhóm cư dân tiểu trấn đi tới, tỉ mỉ quan sát hồi lâu, cuối cùng không khỏi tấm tắc ngợi khen tay nghề của bác sĩ này thật thần kỳ.
Bởi vì hắn đã làm được đúng như những gì hắn nói.
Những vết sẹo dữ tợn đã hoàn toàn biến mất rồi, không để lại một chút dấu vết nào cả.
Chuyện này y như kỳ tích vậy.
“Quả nhiên… Bác sĩ Lâm không hổ là người chuyên nghiệp." Trưởng trấn cũng trịnh trọng vươn tay về phía Lâm Ân, nói: "Sau hôm nay, cuối cùng đứa nhỏ Tạp Luân này cũng có thể thoát khỏi bóng ma trong lòng mình rồi. Bác sĩ Lâm, cậu đúng là một vị thiên sứ áo trắng chân chính."
Lâm Ân mỉm cười nói: "Chuyện nhỏ thôi mà, đâu cần phải nhắc đến?"
Đã được tận mắt chứng kiến y thuật sánh ngang với kỳ tích của Lâm Ân, trong mắt cả đám cư dân tiểu trấn xung quanh đều phát ra những tia sáng kỳ dị.
Ánh mắt bọn họ nhìn hắn cũng thay đổi, chuyển thành lấp la lấp lánh.
Chỉ có Tạp Luân đang nằm trên thớt là cả người tê liệt (((;꒪ ꈊ ꒪;))), nước mắt đầy ủy khuất, không thể ngăn cản nổi mà rớt xuống hai hàng.
"Di, vì sao Tạp Luân lại khóc?"
"Có lẽ vì quá cảm động đó. Nói cho cùng, hiện giờ thân thể cậu ấy đã được khôi phục lại như cũ, toàn bộ những vết sẹo trên người đã bị loại bỏ sạch sẽ rồi, đương nhiên trong lòng cậu ấy sẽ rất kích động!"
Mấy em gái đen nhánh xung quanh không nhịn được khẽ gật gật đầu, hốc mắt cũng thoáng trở nên đỏ bừng, trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng cho Tạp Luân.
"Bác sĩ, tuy tôi biết nói ra chuyện này sẽ làm phiền tới cậu, nhưng..." Trong mắt trưởng trấn hiện lên một tia do dự, có chút bối rối, không biết nên mở miệng như thế nào.
Lâm Ân nghiêm túc nói: "Có chuyện gì mời ông cứ nói, không sao hết. Nếu có thể giúp được mọi người chuyện gì, tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực."
Nhìn thấy thiếu niên này nhiệt tình lại tốt bụng như thế, trưởng trấn cũng thoáng có chút cảm động, lập tức lúng túng nói: "Là như vậy, bác sĩ, trong tiểu trấn của chúng tôi không chỉ có một mình đứa nhỏ Tạp Luân này từng bị Dạ Y mổ xẻ, tôi muốn nói... Nếu có thể, cậu hãy giúp một vài người khác nữa, đặc biệt là mấy cô bé của chúng tôi..."
“Những vết sẹo trên người gây ảnh hưởng tới những cô bé của chúng tôi hơn bất cứ ai khác."
Đến đây, đám người ngoài phòng chậm rãi tách ra, chỉ thấy mấy cô bé với làn da đen nhẻm, dáng người thướt tha, đeo khăn che mặt, một mực cúi đầu, có chút khẩn trương mà gấp gáp, đưa mắt nhìn Lâm Ân, trong ánh mắt tràn ngập hi vọng.
Lâm Ân do dự nói: "Chuyện này... Hình như có chút không thích hợp?"
Nhưng trưởng trấn còn chưa nói gì, mấy cô gái kia đã nhanh chóng chạy tới, vây quanh Lâm Ân ở giữa, một đám đều ngẩng đầu, dùng ánh mắt đầy mong đợi, thậm chí còn có chút cầu xin, nói: "Không! Rất thích hợp! Cực kỳ thỏa đáng!"
"Bác sĩ! Van cậu hãy giúp chúng tôi đi, chỉ cần cậu có thể giúp chúng tôi xóa bỏ những vết sẹo trên người, không cần biết cậu muốn chúng tôi làm cái gì, chúng tôi đều đồng ý làm cái ấy!"
"Thật sự! Kể cả khi cậu yêu cầu sáp sáp [1], chúng tôi cũng đồng ý ngay mà không có bất cứ khúc mắc gì trong lòng cả, thậm chí còn cố gắng hết mình mà phối hợp với cậu nữa cơ! (✪‸✪)"
[1] : từ này có nghĩa là hôn nhẹ, ôm một cái, nâng lên cao cao… Nói chung là hành vi thân mật.
【 đinh! Ngươi phát động nhiệm vụ: Khâu lại đặc thù (2) khen thưởng nhiệm vụ: 500 tiền khô lâu, 500 kinh nghiệm cơ sở 】
Lâm Ân: "..."
Không chỉ bọn họ dồn dập cầu xin, ngay cả trưởng trấn cũng ném ánh mắt đầy thỉnh cầu tới, nghiêm túc nói: "Bác sĩ, thật sự đã làm phiền cậu rồi. Tôi biết y thuật của cậu cao siêu, chỉ mong cậu hãy cứu lấy những cô bé này.”
Nói xong, ngay dưới cái nhìn chăm chú đầy kinh hãi của Lâm Ân, ông ấy trực tiếp quỳ một gối xuống trước mặt hắn.
Lâm Ân vội vàng nâng trưởng trấn dậy, lắc đầu nói: "Mau mau, xin ông hãy đứng lên đi. Ông cứ yên tâm, cứ giao cho tôi chuyện vết sẹo trên người những cô ấy, cứu sống người bệnh chính là thiên chức của bác sĩ, đương nhiên tôi sẽ bàng quan không đứng nhìn!"
Trưởng trấn vui mừng vô cùng, lập tức nắm chặt tay Lâm Ân, tỏ vẻ cảm kích.
"Hiện tại, những người không liên quan lập tức đi ra ngoài, xếp thành hàng, từng bước từng bước đi. Được rồi, tôi hỏi mọi người, ai đồng ý tiếp nhận tôi trị liệu?"
Mấy em gái kia lập tức đồng thanh giơ tay, nói:
"Nô gia muốn là người đầu tiên!"
"Bác sĩ! Hãy lựa chọn tôi trước!"
"Bác sĩ! Tôi người nhẹ thân mềm, đơn giản bớt việc nhất, nên là người đầu tiên!"
Tạp Luân đang nằm trên thớt vẫn không ngừng run rẩy, rồi gian nan dùng khí lực lớn nhất của bản thân để nghiêng đầu qua, run rẩy vươn tay về phía những em gái đang vây quanh Lâm Ân nóng lòng muốn thử kia.
"Đừng... Đừng... Đừng..."
Thân thể gã không ngừng run rẩy nhưng thực sự rất muốn nhắc nhở những cô gái ấy.
Bác sĩ này, hắn... hắn có thể bỏ qua dược tính của thuốc tê đó!
Má nó, rõ ràng đã tiêm thuốc tê rồi, nhưng chẳng có một tí tác dụng nào cả.
Đáng tiếc, Tạp Luân không thể nói ra được nỗi lòng đau xót của bản thân, để rồi trong lúc nước mắt nghẹn ngào, gã bị vài người nâng ra ngoài mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận