Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 557: Như Vậy Là Đủ Rồi, Chẳng Lẽ Còn Cần Lý Do Khác Sao?

Chương 557: Như Vậy Là Đủ Rồi, Chẳng Lẽ Còn Cần Lý Do Khác Sao?
Đúng vậy, vì chuyện đó hắn đã chạy tới đi khắp nơi, đã bước đến rất nhiều ngôi nhà, đã dùng cả một buổi tối để trình bày và cầu khẩn.
Chính vì con mèo kia, và hành trình đó, mà tại khoảnh khắc này, bọn họ đã tổ chức nên một lần tụ tập ở bên ngoài lớn nhất trong vòng mấy trăm năm qua tại thành Hắc Dạ, ngoại trừ những lần do chính bà ấy đứng ra kêu gọi.
Đúng vậy.
Đúng như những gì hắn nói.
Có lẽ bọn họ làm điều này sẽ không nhận được bất cứ báo đáp gì đâu.
Cũng có lẽ cuộc tìm kiếm ấy sẽ không mang lại bất cứ kết quả gì.
Nhưng ít ra… đây cũng là một loại cứu chuộc.
"Hiện giờ hẳn là các ngươi đã chấp nhận rồi?" Khóe miệng Thiên Sứ Treo Ngược Mình khẽ nhếch lên, bà đưa mắt nhìn nhóm cửu tự nguyên huân phía đối diện, nhóm người
"Hắn không có bất cứ liên quan gì đến Dịch Y. Chẳng những trong tay hắn đang nắm giữ loại năng lực có thể áp chế nguyền rủa trong cơ thể ta, đồng thời trong lòng hắn, cũng có một trái thiện tâm không thua kém gì mỗi người đang có mặt ở nơi này, mà đây mới là điều hiếm có nhất."
Trong nhóm cửu tự nguyên huân, ngoại trừ Ngả Văn tước sĩ như một con U Hồn vẫn luôn mỉm cười, toàn bộ những người khác đều rơi vào im lặng.
Đúng vậy.
Từ sau lần chủ mẫu dùng nghi thức long trọng nhất cử hành lễ trao tặng chức nghiệp cho Lâm Ân, rất nhiều những bát tự và cửu tự nguyên huân đều có chút phê bình kín đáo đối với chuyện này.
Mà Thiên Sứ Treo Ngược Mình cũng nhìn ra một chút hoài nghi và suy đoán trong lòng bọn họ. Bởi vậy bà đã nhân cơ hội này, dùng người thật việc thật để tự mình cho bọn họ thấy thái độ của bản thân.
Bà muốn bọn họ hiểu được rằng điều mình coi trọng ở hắn, không chỉ là năng lực áp chế nguyền rủa kia, mà quan trọng hơn, trong lòng hắn cũng có lý niệm cao thượng, muốn cứu chuộc cho những sinh vật đang tồn tại bên trong thế giới hắc ám này.
Đương nhiên, chuyện đó và điểm mấu chốt về đạo đức linh hoạt vốn không hề xung đột với nhau.
"Vâng! Xin chủ mẫu minh giám." Tới đây, nhóm cửu tự nguyên huân đều cúi đầu xuống, một tay đấm ngực, không cần phải nhiều lời thêm nữa.
Thiên Sứ Treo Ngược Mình gật đầu, mảnh thánh quang một mực quanh quẩn trên người bà vẫn luôn mang đến cho người khác một loại mỹ cảm tàn khốc mà mãnh liệt.
"Được rồi, các ngươi đi xuống trước đi, các ngươi cũng nên lưu ý hơn đến những tin tức đã để lộ ra bên trong mấy tấm ảnh chụp ấy. Đám Dịch Y kia, người có thể chết nhưng tà tâm bất tử. Thêm nữa, các ngươi cũng phải cảnh giác với mối quan hệ hợp tác giữa bọn họ và huyết nhục chi phối giả kia."
"Vâng thưa chủ mẫu!"
Hai mắt những cửu tự nguyên huân kia hơi lóe sáng một chút, cả nhóm lập tức lùi lại, nhưng Ngả Văn tước sĩ toàn thân tản ra lục quang vẫm mỉm cười mà bay lơ lửng ở nơi này, không có rời đi.
Thiên Sứ Treo Ngược Mình quay đầu, bên trong con ngươi phản chiếu hình ảnh của gã, nhàn nhạt hỏi: "Ngả Văn, ngươi còn chuyện gì sao?"
Ngả Văn tước sĩ chậm rãi hạ xuống, thân hình bán trong suốt quỳ một gối, ngẩng đầu nói: "Là một chút phát hiện về Lương Y tiên sinh...
Trên con đường bên dưới.
Lâm Ân vừa cười ha hả vừa dùng một tay ôm lấy Miêu Miêu, sau đó lại vươn tay dùng sức mà xoa xoa chiếc nón trên đầu cô ấy, còn dịu dàng dùng khăn tay lau sạch nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt cô bé kia, nói: "Được rồi, đừng đau buồn nữa, cũng đừng học theo mấy đứa nhỏ bỏ nhà ra đi nhé. Nếu em đã ở bên trong thành Hắc Dạ này lâu như vậy rồi, thì nơi này chính là nhà mới của em, đã biết chưa nào?"
Miêu Miêu cúi đầu, dùng sức mà khụt khịt mũi, nước mắt lưng tròng: “Ừm, biết."
Mà ở phía sau bọn họ là một xe đẩy lớn, chất đầy những món quà lớn lớn nhỏ nhỏ.
Không chỉ có cá khô, còn có gan cá lớn, dầu cá, các loại đồ chơi cho mèo, mà đều không ngoại lệ, tất cả những thứ này đều là nhóm Dạ Y bên trong thành Hắc Dạ đưa tới.
Từ sau khi bọn họ biết những gì Miêu Miêu từng trải qua, mỗi một Dạ Y đều hoặc ít hoặc nhiều muốn cung cấp một chút lực lượng mỏng manh tới xoa dịu cô bé.
"Yên tâm được rồi, hiện giờ phần lớn Dạ Y trong thành đều đã tiếp nhận ủy thác của Miêu Miêu, nếu bọn họ tìm được một chút tin tức nào đó về mẹ của em, khẳng định là em sẽ nhận được tin tức đầu tiên."
Miêu Miêu ngẩng đầu lên, đôi mắt đã biến thành một mảnh sương mù mông lung, hốc mắt đỏ bừng, cô bé nhìn Lâm Ân thấp giọng nói: "Cám ơn anh, bác sĩ ca ca, nhưng vì sao anh lại đối xử tốt với Miêu Miêu như vậy meo ô."
"Rõ ràng… Rõ ràng chúng ta mới quen biết nhau chưa đến một ngày mà?"
Cô ấy đã biết cả rồi.
Ở thời điểm nói chuyện với nhóm Dạ Y kia, cô ấy đã hiểu, cả một buổi tối hôm qua, bác sĩ ca ca đã đi khắp các ngõ ngách thành Hắc Dạ, đã chạy tới từng nhà bọn họ kêu gọi những người này.
Cũng vì hắn không ngừng cố gắng, tới cuối cùng mới hoàn thành được cảnh tượng ngoạn mục vào buổi sáng hôm nay.
Hắn thực sự… thực sự dốc toàn lực đi trợ giúp cô ấy, chỉ để làm đúng những lời hắn từng nói ngày hôm qua, trong khi bản thân không cần bất cứ báo đáp gì cả.
Ngoại trừ mẹ, hắn là người duy nhất đối xử tốt với Miêu Miêu như vậy.
Lâm Ân mỉm cười, lại vươn tay tới xoa xoa đầu cô bé, nói: "Em đang nghĩ cái gì vậy? Anh là bác sĩ của em, em là bệnh nhân của anh, như vậy là đủ rồi, chẳng lẽ còn cần lý do khác sao?"
Miêu Miêu kinh ngạc nhìn nụ cười tươi trên mặt hắn. Cô bé há miệng thở dốc, như đang muốn nói một điều gì đó, nhưng lời đã tới bên miệng rồi, lại chẳng thể nói ra.
Chỉ là trong lòng cảm thấy, nụ cười trên mặt hắn thật là dễ nhìn.
"Cho anh này." Miêu Miêu vươn tay, lấy ra một trong hai con cá khô nhỏ đang đặt bên trong túi xách: "Đây là cá khô nhỏ của Miêu Miêu, chia cho ca ca một nửa."
Lâm Ân ngẩn người, nhưng rất nhanh, hắn lại nở nụ cười đầy sảng khoái.
Hắn thực sự không muốn nhận món quà này, vì nó chính là bảo vật do mẹ để lại cho Miêu Miêu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô bé, tới cuối cùng, hắn vẫn vươn tay tới, nghiêng đầu hỏi: "Có thể ăn nó không?"
Miêu Miêu lắc lắc đầu, lập tức giơ một móng vuốt lên, nghiêm túc nói: "Không thể ăn được, ăn vào sẽ đau bụng đó, nhưng có thể ngẫu nhiên ngửi ngửi một chút meo ô."
Bạn cần đăng nhập để bình luận