Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 607: Mèo Khóc Chuột!!!

Chương 607: Mèo Khóc Chuột!!!
Không một ai có thể thấu hiểu được tâm trạng của gã trong giờ phút này đâu.
Nếu thực sự có thể hình dung được, thì chính là...
【 đinh! Độ sợ hãi của du đãng giả đối với ngươi +10】
【 đinh! Độ sợ hãi của du đãng giả đối với ngươi +10】
【 đinh! Thái độ của du đãng giả đối với của ngươi đã từ "Lạnh lùng" chuyển thành "Sợ hãi" ngươi nhận được kinh nghiệm cơ sở 200】
Lâm Ân thở dài một tiếng, chợt ngồi xổm xuống trước mặt gã, có chút bi ai nói: "Được rồi, không cần quá đau lòng nữa, nhất định phải nghe lời bác sĩ. Nếu anh thực sự muốn giết tôi thì lần sau tôi sẽ đặc biệt tìm một cơ hội, cho anh tùy tiện đánh đánh giết giết ở ngoài thành, nhưng nói gì thì nói, nơi này cũng là đại bản doanh của Dạ Y chúng tôi, dù anh có liều mạng tới cỡ nào..."
"Cũng không thể trực tiếp khỏa thân bên trong dòng suối của chúng tôi được!"
【 đinh! Chúc mừng ngươi phát động thành tựu đặc thù: đau thương không thể kìm nén được, ngươi nhận được kinh nghiệm cơ sở 200】
【 Đau thương không thể kìm nén được 】 thành tựu đặc thù, thành tựu này cũng có tên gọi khác là mèo khóc chuột, chồn khóc gà. Dưới tình huống bình thường, người có thể nhận được thành tựu này, đều nắm giữ trong tay hàng loạt cử chỉ thành thạo, đủ để tạo thành những đòn đả kích chính xác, gây sát thương thật lớn cho trái tim và tâm hồn của địch nhân. Không phải loại người có tư tưởng biến thái, xin chớ sử dụng, nếu không sẽ dễ dàng tạo thành hậu quả không thể nói rõ được. Ngươi nhận được gia tăng vĩnh cửu: Trí lực +2, tài ăn nói +1, vui sướng +10
Sau khi quyết đoán bỏ qua giọng điệu cà khịa mang tính thường xuyên hàng ngày của hệ thống, Lâm Ân vẫn có chút đau thương nâng du đãng giả dậy, đưa gã quay về bàn giải phẫu.
【 đinh! Ngươi phát hiện thương tổn của mục tiêu: Hàm răng nứt toác 】
【 đinh! Ngươi phát hiện thương tổn của mục tiêu: Đầu cắm tổn hại 】
【 đinh! Ngươi phát hiện thương tổn của mục tiêu: Xương mũi dập nát 】
【 đinh! Ngươi phát hiện thương tổn của mục tiêu: Đầu lâu bị lõm xuống do ăn quá nhiều đòn nhảy đập. 】
"Cứ yên tâm đi." Lâm Ân xoa xoa hốc mắt, nhanh chóng lấy một cái cờ lê từ trên người xuống, nói: "Lần này giải phẫu cho anh, tôi sẽ giảm giá 20%, anh nhất định phải cố gắng nhẫn nhịn một chút nha."
Sau đó Lâm Ân lập tức tiến hành đợt trị liệu lần thứ hai đối với du đãng giả.
【 đinh! Kinh nghiệm rèn của ngươi +1】
【 đinh! Kinh nghiệm hàn điện của ngươi +1】
【 đinh! Kinh nghiệm cải tạo máy móc của ngươi +05】
...
Hơn mười phút sau, Lâm Ân tháo khẩu trang xuống, cầm một cái gương đi tới đặt trước mặt du đãng giả, mỉm cười nói: "Thế nào? Năng lực cải tạo máy móc của tôi như thế nào? Bởi vì linh kiện cũng không nhiều lắm, nên tôi đã thay đổi cho anh một cái mũi với tạo hình mỹ cảm vô cùng độc đáo và hàm răng cứng rắn rồi, những tổn thương khác cũng được điều trị xong xuôi."
Du đãng giả có chút trống rỗng nhìn cái mũi của mình trong gương.
Nếu gã không nhìn nhầm, hình như nó là một quả lựu đạn vô cùng tinh xảo... Hơn nữa bên trên còn có vòng kéo và chốt bảo hiểm
Gã nỉ non nói: "Là lựu... Lựu đạn..."
Lâm Ân nghiêm túc nói: "Đúng vậy, bởi vì linh kiện mà anh mang theo hơi ít, cuối cùng tôi chỉ còn cách đơn giản hoá một chút mà thôi. Hơn nữa thứ này không chỉ có vẻ ngoài tuyệt đẹp, còn đặc biệt thực dụng nữa. Nếu anh thật sự gặp được phiền toái mà bản thân không giải quyết được, lại muốn đồng quy vu tận cùng đối phương, anh hoàn toàn có thể làm như vậy..."
Cùm cụp —— Lâm Ân kéo cái vòng phía trên lựu đạn xuống.
Du đãng giả (? ? ? ? ? ? ? ? ? ): "! !"
Lâm Ân nghiêm túc kéo cái vòng kia xuống, lại tiếp tục nói: "Kéo xuống dưới, sau đó tùy tiện tìm một chỗ nào đó ném đi, thứ này sẽ nổ, nếu bình thường anh quá nhàn nhã, không biết làm cái gì, đương nhiên cũng có thể kéo nó xuống chơi. Yên tâm, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, thì hẳn là không có vấn đề gì đâu."
Cùm cụp —— Lâm Ân lại nhét quả lựu đạn nọ trở về.
Du đãng giả rơi lệ đầy mặt nhìn Lâm Ân, trong mắt ầng ậc nước… Ừm, là những giọt lệ đầy xúc động.
Mà từ điểm này cũng có thể nhìn ra, trên phương diện máy móc này, Lâm Ân đúng là một kẻ có thiên phú tràn đầy chủ nghĩa thực dụng.
Nhìn thấy những giọt nước mắt cảm kích chảy ra từ khóe mắt du đãng giả, trong lòng Lâm Ân cũng dâng lên một mảnh cảm xúc mênh mông.
Dường như loại cảm giác bản thân nhận được sự tán thành lớn nhất đến từ bệnh nhân của mình, còn sung sướng hơn được nghe một cô bé ngọt ngào gọi mình là Onii-chan vậy.
Lâm Ân lập tức nở nụ cười tươi đầy chân thành mà lấy ra một tờ giấy đặt ở trước mặt du đãng giả, nói: "Tiên sinh, đây là phí dụng trị liệu toàn thân cho anh, bởi vì anh chính là vị khách hàng có cơ thể máy móc đầu tiên được tôi trị liệu, cho nên phí dụng sẽ được giảm 20%. Nếu anh cảm thấy thứ này không thành vấn đề, có thể chuyển khoản cho chúng tôi."
Du đãng giả có chút ngây dại mà vươn tay, tiếp nhận tờ giấy Lâm Ân đưa qua.
Gã vừa nhìn một cái, "Hoa lạp lạp" —— một xấp giấy tờ thật dài đã lập tức lăn từ trong ngực gã xuống dưới.
Sau đó, cuộn giấy này còn một mực lăn tròn lăn tròn, lăn đi hơn mười mét, tới cuối cùng, khi nó đụng phải vách tường mới có chút miễn cưỡng mà dừng lại.
"..."
"..."
Du đãng giả gắt gao nhìn chằm chằm vào giấy tờ trong tay mình, hai bàn tay khẽ run rẩy, một giọt mồ hôi lạnh to tướng từ trên trán, chảy thẳng xuống cằm, sau đó “Tách” một tiếng rơi trên đùi.
Gã thề, đây tuyệt đối là tờ giấy dài nhất gã từng được nhìn thấy từ khi sinh ra đến giờ. Về phí dụng bên trên, phải nói là cực kỳ chi tiết và tỉ mỉ, ngay cả giá của một cái đinh ốc nhỏ xíu cũng được đối phương rành mạch ghi rõ lên trên.
Yết giá công khai.
Nhưng điều kỳ quái nhất chính là cmn chứ, đổi một cái phích cắm mà lấy của người ta tới 1000 đồng tiền.
Trên cơ bản, người trực tiếp tổ hợp toàn bộ những hạng mục yết giá công khai trên tờ giấy này chính là tên bác sĩ kia.
"Ba vạn năm nghìn đồng tiền..." Du đãng giả gắt gao nhìn chằm chằm vào con số chói lọi được ghi lại ở phần cuối của tờ hóa đơn dài dằng dặc nọ, mồ hôi lạnh bắt đầu “Tách tách tách” thi nhau rơi xuống.
"Không phải khi Dạ Y xem bệnh cho người ta, phần lớn đều không thu phí sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận