Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 546: Chú Thuật!!!

Chương 546: Chú Thuật!!!
Vào lúc này, bước chân của con Cẩu Nhĩ Nương phía đối diện kia đang càng ngày càng trở nên nhẹ bẫng, ánh mắt cũng càng ngày càng mê ly, dường như cô ấy đã rơi vào trạng thái tưởng ngã mà không ngã như con mèo của Schrodinger [1] mất rồi.
Mãi cho đến lúc định lực của Lâm Ân bị tiêu hao đến 92%, rốt cuộc hắn cũng nghe được một tiếng "Phác thông"…
Vậy là tới cuối cùng, thân thể Cẩu Nhĩ Nương đang đứng đối diện với cuốn sách kia, cũng nghiêng xuống, nằm rạp dưới đất, hai mắt nhắm lại, đã chìm vào trạng thái hôn mê, hoặc là… ngủ say!
Lâm Ân lập tức dùng sức đóng cuốn sách trên tay lại sau đó nhanh chóng dùng một miếng vải bọc kín cuốn sách đó, tránh để bản thân sinh ra tiếp xúc thị giác với nó.
Mà sau khi làm xong những chuyện này rồi, hắn lập tức ngồi lên cuốn sách, há mồm to hổn hển thở dốc, trong lòng có chút nghĩ mà sợ…
Nếu vừa rồi, chỉ cần chậm một chút nữa thôi, e rằng hắn sẽ lập tức mất đi lý trí mà bị nội dung bên trong cuốn sách này hấp dẫn đi, sau đó không nhịn được trực tiếp mở to mắt đọc nó rồi…
Nhưng nếu thực sự làm như vậy, e rằng hắn sẽ gặp phải tai nạn giống hệt cô Dạ Y Al trước đó.
Tưởng tượng một chút nhé, khi ngươi vừa mở mắt ra, lại đột nhiên có một người mỉm cười, nắm lấy tay ngươi, nhỏ nhẹ nói: "Ca phẫu thuật rất thành công, hiện giờ cậu đã biến thành một con Miêu Nhĩ Nương rất đáng yêu rồi~ "
Dừng, tưởng tượng đến đó là đủ, bởi vì chỉ cần suy nghĩ một chút thế thôi, trong lòng đã sợ đến mức co thắt lại rồi.
Lâm Ân nghỉ ngơi một lát, mới đứng lên, đi tới trước mặt Cẩu Nhĩ Nương, liếc mắt nhìn cô ấy một cái, trong đầu hắn lập tức xuất hiện ra hai chữ.
Nhân lúc còn nóng.
Phi!
Lâm Ân vội vàng lắc đầu, ném bỏ mấy suy nghĩ kỳ quái trong đầu mình đi, vẻ mặt trấn tĩnh lại.
Bởi vì tuy hắn đã chế phục được Miêu Miêu, nhưng nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành. Hắn vẫn chưa tìm được nguyên nhân khiến cô ấy trở nên dị thường như vậy, mà chỉ khi hoàn thành quá trình chữa trị đối với của cô ấy, hắn mới nhận được khen thưởng của hệ thống.
Rốt cuộc là nguyên nhân gì đã khiến cô ấy trở nên dị thường như vậy?
Lâm Ân nhanh chóng vươn móng vuốt tới, bình tĩnh mở túi xách của cô ấy ra, muốn tìm một chút manh mối từ trong đó.

Cùm cụp—— Lâm Ân trấn định mà nâng tay lên, nhìn con chuột bị kẹp lại bên trong móng vuốt của mình.
Còn có một 【 cái bẫy chuột 】nữa.
Đây là toàn bộ gia sản bên trong túi xách của Cẩu Nhĩ Nương.
Lâm Ân lại bình tĩnh mà nhanh chóng trải toàn bộ đống ảnh chụp kia xuống mặt đất, mượn dùng ánh nến trên quầy cẩn thận xem xét chúng.
Những hình ảnh bên trên này đều không ngoại lệ, chúng là ảnh chụp của Cẩu Nhĩ Nương cùng với gia đình cha mẹ nuôi.
Mà dựa theo tình huống này, hoàn toàn có thể nhìn ra, cô bé ấy cực kỳ hoài niệm về gia đình lúc trước. Nhưng trong chuyện này lại có một chút quái dị.
Đó là cô ấy trên bức ảnh kia cùng với cô ấy ở hiện tại giống nhau như đúc, cùng là sinh vật họ nhà Chó, nhưng vì sao khi cô ấy nhìn chính mình trong tấm ảnh chụp này lại không xuất hiện tình huống bùng nổ dị thường chứ?
Đây cũng là vấn đề đã khiến Lâm Ân một mực suy nghĩ ngay từ ban đầu.
Bởi vì ở thời điểm cô ấy lấy ra bức ảnh gia đình thứ nhất kia, hình dáng của cô ấy trên bức ảnh nọ cũng là chó Akita Inu, và rõ ràng cô ấy có nhìn vào bức ảnh nọ, nhưng không hề phản ứng phản ứng dị thường. Mãi cho đến khi cô ấy nhìn thấy chính mình trong gương, mới xuất hiện tình trạng bùng nổ nọ.
Lâm Ân không khỏi chìm vào suy tư.
"Là tấm ảnh chụp này có vấn đề sao?" Lâm Ân lập tức lấy ra chiếc mặt nạ mỏ chim từ bên trong không gian hệ thống, đeo lên đầu mình, sau đó chậm rãi xoay chuyển thấu kính, hoán đổi các loại hình thức quan trắc khác nhau.
【 nguyền rủa thị giác 】, không có vấn đề.
【 thấu thị thị giác 】, không có vấn đề.
Nhưng ngay tại thời điểm hắn hoán đổi hình thức quan trắc trở thành【 chú thuật thị giác 】, đột nhiên con ngươi thoáng co rụt lại, trước mắt hắn nhanh chóng xuất hiện hàng chuỗi những hoa văn chú thuật được khắc lên tấm ảnh chụp nọ.
Chỉ thấy một vầng sáng màu tím nhàn nhạt tựa như lụa mỏng chảy xuống, bao trùm lên bức ảnh chụp kia, tạo thành một tầng mông lung mỏng mảnh.
Mỏng mà không tán.
Không thể nhìn rõ điều gì.
Chú thuật! Thứ này chính là chú thuật!
Nó là một lĩnh vực khác càng tiếp cận với ma pháp hơn, và hoàn toàn không giống nguyền rủa.
Nếu như vậy, thì bên trong thị giác của Miêu Miêu, cô ấy đã nhìn thấy những gì?
Lâm Ân lập tức quay đầu, nhìn về phía con chó Akita Inu vẫn còn mê man bất tỉnh kia, hắn thoáng suy nghĩ một lát, rất nhanh, hai mắt đã trở nên kiên định.
Sau đó, hắn vươn móng vuốt tới, từng sợi xúc tu thật nhỏ giống như sợi tóc, chậm rãi chui ra từ bên trong móng vuốt của hắn, sau đó nhẹ nhàng vén mí mắt của Miêu Miêu ra, bắt đầu thăm dò tiến vào bên trong từ phía trên nhãn cầu.
Lâm Ân lập tức nhắm hai mắt lại, vận dụng một chút tri thức trên phương diện cấu tạo huyết nhục từng học được từ thầy, để chậm rãi kết nối dây thần kinh truyền thị giác của cô ấy với dây thần kinh truyền thị giác của chính mình.
Một khi làm được như vậy, hắn có thể thông qua thị giác của cô ấy để cộng hưởng một chút hình ảnh.
Vận dụng những thao tác tinh tế trên phương diện cải tạo huyết nhục cũng không phải quá khó khăn. Mà chính tại một khắc này, bên tai hắn lập tức truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
【 đinh! Ngươi đã thành công liên kết thần kinh thị giác của mình với Miêu Miêu. 】
Mà cũng trong nháy mắt kia, đôi mắt Lâm Ân có chút hoa lên.
Tới khi lại một lần nữa mở to hai mắt, hắn lập tức thông qua thị giác của Miêu Miêu, trông thấy hình ảnh của chính mình đang ngồi phía đối diện—— là một con con báo với hai màu trắng – đen xen kẽ.
Đã biến thành mèo còn đẹp trai như vậy...
-----------------
[1] : Con mèo của Schrödinger là một thí nghiệm tưởng tượng, đôi khi được gọi là nghịch lý do nhà vật lý học người Ireland gốc Áo Erwin Schrödinger nghĩ ra vào năm 1935 khi tranh luận với Albert Einstein về cách hiểu Copenhagen trong cơ học lượng tử. Thí nghiệm đưa ra giả thuyết về một con mèo có thể vừa sống vừa chết, theo cách hiểu của vật lý là trạng thái chồng chất lượng tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận