Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 535: Sao Cái Tên Này Nhìn Quen Như Vậy?

Chương 535: Sao Cái Tên Này Nhìn Quen Như Vậy?
Sao cái tên này nhìn quen như vậy?
Hình như vừa rồi, nó từng xuất hiện trong mấy lần hệ thống nhắc nhở...
Lâm Ân vừa nghĩ đến đây, vị Dạ Y kia đã đi tới, giao xấp công văn đang cầm trong tay cho một Dạ Y trong đám đông, rồi lập tức liếc mắt nhìn xung quanh một cái, khụ khụ hai cái, lại liếc mắt thêm một cái nữa, cuối cùng mới nhỏ giọng nói: "Tôi nói này, không phải viện trưởng của mấy người đang tiến hành công tác thí điểm nhằm thiết lập hình tượng chính diện của Dạ Y sao? Sao mấy người lại mổ xẻ bệnh nhân công khai thế này?"
Một vị Dạ Y trong đó cầm lấy công văn, cũng khụ khụ hai tiếng, nói: “Cái này gọi là tình huống đặc thù cần phải có cách xử lý đặc thù. Hơn nữa, truyền thống mấy ngàn năm của chúng ta vẫn là vừa nhìn thấy người bệnh, trực tiếp giải quyết tại chỗ luôn, hiện giờ có nhiều quy định cứng nhắc như vậy, không phải đã khiến chúng ta làm việc mà có chút không được tự nhiên sao?"
Dạ Y kia hoàn toàn không phản bác được, bất đắc dĩ nói: "Thôi quên đi, chuyện của nhánh các anh, tự các anh đi giải quyết, công văn tôi đã đưa đến rồi, các anh nhìn xem thứ này có phải đồ của viện trưởng các anh hay không."
Dạ Y kia nghe vậy, không hiểu vì sao trên trán lại bỗng nhiên toát ra mồ hôi lạnh. Mấy Dạ Y bọn họ tiến lại gần, xem xét những công văn kia một chút. Rất nhanh, bọn họ đã xác nhận được đây đúng là bút ký của Khoa Lai viện trưởng.
"Anh nhặt được thứ này ở đâu?"
"Ngay bên cạnh quảng trường của mấy người."
Nhóm Dạ Y lập tức lộ vẻ mặt kỳ quái.
Ngay ở bên ngoài quảng trường? Chẳng lẽ viện trưởng đã trở lại đây rồi? Nhưng không ai nhìn thấy ngài mà?
Bọn họ lại quay đầu quét mắt chung quanh nhìn vài lần, vẫn không phát hiện ra bóng dáng viện trưởng.
Kỳ lạ thật.
Lâm Ân cũng bị những công văn kia hấp dẫn, sau đó theo bản năng, hắn cảm thấy mấy thứ này có chút quen mắt, lập tức tiếp lại gần, liếc mắt xem một cái, rồi có chút do dự hỏi: "Tên của viện trưởng là Khoa Lai ư?"
Tất cả những Dạ Y xung quanh đều gật đầu, mỉm cười nói: "Đúng vậy, xem ra đây là lần đầu tiên Lương Y tiên sinh đến nơi này, Khoa Lai đúng là tên của viện trưởng chúng ta."
Lâm Ân ngẩn người, sau đó theo bản năng hắn lật xem một đống âm thanh nhắc nhở của hệ thống đã được ghi chép lại. Rất nhanh, ánh mắt hắn vừa trượt xuống một cái đã lập tức dừng lại trên người lão giả còn đang nằm úp sấp người, vừa bị hắn đi vài đường dao bên dưới kia.
Lâm Ân trực tiếp mở to hai mắt. Trong đầu vừa xuất hiện một chút suy đoán cực kỳ … bất ổn.
Chẳng lẽ...
"Các vị, có một câu tôi cũng không biết mình có nên nói ra hay không..." Lâm Ân khụ khụ hai cái nói.
"Là câu gì vậy?"
Lâm Ân xoa huyệt Thái Dương, nói: "Hình như lúc trước, tôi đã gây mê một vị lão nhân gia, mà có vẻ như trước khi bị tôi gây mê, lão nhân gia nọ đang cầm xấp công văn này trong tay..."
Mọi người lập tức sửng sốt nhìn chằm chằm vào hắn.
"..."
"..."
Không khí tạm thời chìm trong yên tĩnh, nhưng ngay sau đó…
【 đinh! Giá trị tinh thần của Nhật Thực -20! 】
【 đinh! Giá trị tinh thần của Albus -20! 】
【 đinh! Giá trị tinh thần của người khai phá hang sâu -20! 】
Cùng với một loại giá trị tinh thần trên đỉnh đầu những Dạ Y xung quanh điên cuồng giảm trị số, cả đám lập tức ý thức được điều gì, ai nấy đều trở nên sốt ruột vô cùng.
"Chỗ nào? Người bị cậu trói về kia đang ở đâu?"
Lâm Ân nhắm mắt, có chút run run chỉ vào lão đầu vừa bị mọi người vây xem giải phẫu tới hơn mười phút kia: "Chính là người này..."
Mọi người (ΩДΩ)!
Má ơi, tình huống này thực sự đã dọa cho bọn họ thiếu chút nữa thì sợ tới tắc động mạch não luôn rồi.
Nói đùa gì vậy?
Mọi người vội vàng xông tới, luống cuống tay chân mà lật ngược lão giả kia lại. Vào thời khắc này, ai cũng trông thấy rõ ràng khuôn mặt đã sùi bọt mép (((;? ? ? ;))), nôn ói đầy đất của lão giả kia.
Mọi người quá đỗi sợ hãi.
"Viện trưởng! Đúng là viện trưởng đại nhân rồi!"
"Viện trưởng làm sao có thể là ngài được? Chúng tôi thật xin lỗi! Ngài để trần mông như vậy, trong lúc nhất thời chúng tôi không thể nhận ra!"
"Mau! Mau lấy giải dược đến cho viện trưởng đại nhân!"
...
Mấy giờ sau, bên trong đại sảnh hắc ám dưới lòng đất.
Thiên Sứ Treo Ngược Mình vừa nhắm mắt lại, dùng sức mà hít sâu một hơi, rồi dùng ánh mắt đầy nghiêm túc mà thâm thúy chăm chú nhìn về phía Lâm Ân đang ngồi trên sàn nhà đối diện.
Bà lại một lần nữa nhắm mắt xuống, nói: "Tình huống bên kia, Khoa Lai viện trưởng đã báo cáo chi tiết lại cho ta rồi."
"Lâm Ân, ngươi thật không đơn giản nha, ta mới cho ngươi qua bên đó thực tập không đến nửa ngày, ngươi lại… chỉ thiếu chút nữa ngươi đã lôi cả viện trưởng ra mổ luôn rồi."
"Còn nữa, trải qua chuyện này, bao nhiêu công sức chúng ta bỏ ra để làm thí điểm, để đắp nặn hình tượng chính diện cũng đổ sông đổ bể hết, mà ngược lại, có thể nói là ác danh của Dạ Y chúng ta lại càng truyền xa thêm."
Lâm Ân: "..."
Thiên Sứ Treo Ngược Mình ngưng thần, mở to mắt, có chút bất đắc dĩ mà móc móc ngón tay một cái, tờ công văn đang đặt đằng xa lập tức bay tới trước mặt bà.
"Tự ngươi xem đi, Khoa Lai viện sĩ trực tiếp múa bút thành văn, viết mười vạn chữ để lên án ngươi. Ngươi nói xem ngươi dùng ai để giải phẫu không được, mà hết lần này tới lần khác, ngươi lại bắt vị lãnh đạo trực tiếp của mình ra khai đao, đã thế còn cho mấy chục người khác đứng bên cạnh quan sát nữa..."
Thiên Sứ Treo Ngược Mình lắc đầu: "Người khác đều bị nhốt lại cả rồi."
"..."
Thiên Sứ Treo Ngược Mình liếc mắt nhìn hắn, nói: "Không muốn nói cái gì sao?"
Lâm Ân suy nghĩ một lát, chuẩn bị một chút, sau đó nhanh chóng lấy ra một tệp bản thảo đã được viết sẵn từ trước, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi, tôi đã khắc sâu mà nhận thức được sai lầm của mình rồi, cũng cảm thấy cực kỳ áy náy đối với sai lầm mà mình phạm phải trong lúc công tác. Để không phụ sự tín nhiệm của tổ chức, sau này tôi nhất định hội sẽ tiến hành kiểm điểm bản thân, làm sâu sắc thêm tư tưởng công tác giáo dục đối với chính mình, cũng tích cực làm cho chu đáo mọi mặt, mọi nơi, làm việc chăm chỉ, vững vàng, giữ lấy tinh thần mạnh mẽ, tranh thủ làm một..."
Nghe đến đây, tuy trên mặt Thiên Sứ Treo Ngược Mình vẫn duy trì vẻ thánh khiết như cũ, nhưng khóe mắt đã điên cuồng giật giật rồi.
"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận