Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 478: Ít Nhất Là Về Chuyện Này, Làm Sao Ngươi Giỏi Hơn Hắn Được?

Chương 478: Ít Nhất Là Về Chuyện Này, Làm Sao Ngươi Giỏi Hơn Hắn Được?
Huyết Oa Oa nhắm mắt lại, nói: "Oa Oa sẽ không chán ghét bác sĩ ca ca nữa, bởi vì Oa Oa và bác sĩ ca ca đều là những đứa nhỏ không có mẹ như nhau, cho nên Oa Oa cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của anh lúc này, cảm giác nhớ nhung ấy làm cho người ta vô cùng khó chịu."
Lâm Ân: "..."
Huyết Oa Oa từ từ nhắm hai mắt lại, để lệ ở bên trong chảy ra, bàn tay nhỏ bé vẫn nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng hắn, nói: "Cho nên nếu anh thực sự muốn khóc thì hãy khóc đi, bởi vì cứ một mực giữ lại trong lòng, sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu đó. Trước kia, mỗi lần Oa Oa nhớ mẹ, Oa Oa đều sẽ coi búp bê của mình là mẹ, sau đó ôm lấy nó khóc òa lên. Bởi vậy, nếu đại ca ca không ngại, anh cũng có thể coi Oa Oa là mẹ của anh để khóc một hồi, Oa Oa thực sự không ngại đâu."
"..."
Lâm Ân "Ca ca" siết chặt tay, nhắm hai mắt lại, gân xanh tại huyệt Thái Dương điên cuồng giật giật, trên đầu “Ba ba ba” nổ ra hàng đống dấu hiệu tức giận "╬".
Sau đó, hắn vươn tay, tóm lấy sau gáy Huyết Oa Oa, hệt như vừa bắt được một con mèo nhỏ, rồi xách cô bé lên.
"Ai?" Huyết Oa Oa có chút mờ mịt, vẫn không hiểu vì sao mình lại bị hắn xách lên cao, hai đôi chân nhỏ không ngừng đong đưa, có vẻ tội nghiệp vô cùng.
Lâm Ân từ từ nhắm hai mắt, "╬" trên mặt lộ rõ vẻ bực bội, nói: "Tuy những lời em nói rất giống như đang an ủi anh, nhưng em có cần phải liên tục nhấn mạnh hai từ "Không mẹ" đó hay không? Nó làm anh có cảm giác trong câu nói của em còn mang theo hàm ý khác đó!"
"..."
Không khí tạm thời yên tĩnh xuống.
Hai mắt Huyết Oa Oa dần trở nên long lanh, sau đó, tay chân cô bé bắt đầu lắc lư dữ dội, trong miệng “Oa” một tiếng, trực tiếp khóc òa lên: "Nhưng Oa Oa thật sự không có mẹ mà??? Oa oa oa ô ô!"
Lâm Ân vừa trông thấy cảnh này, lập tức trở nên áy náy, có lẽ hắn đã hiểu lầm cô bé rồi.
Đúng vậy, Huyết Oa Oa vẫn luôn là một đứa nhỏ không có mẹ, bởi vậy khi cô bé nghe được hoàn cảnh của hắn, mới sinh lòng đồng cảm, dứt khoát đi tới an ủi hắn…
Khẳng định là tức cảnh sinh tình rồi, vì sao hắn lại nghĩ xấu cho một cô bé thiện lương như vậy?
Nghĩ đến đây, Lâm Ân cũng không khỏi rơi lệ. Hắn lập tức đặt cô bé lên đùi mình, ôm lấy bả vai cô ấy, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng, hốc mắt ửng đỏ nói: "Thực xin lỗi, là suy nghĩ trong đầu anh quá mức hắc ám rồi, đã làm em nhớ tới chuyện khiến mình thương tâm. Nếu thấy khó chịu, em có thể ôm anh rồi thoải mái khóc một hồi đi. Coi anh trở thành cha của mình rồi khóc một lát cũng không sao đâu. Anh sẽ không để ý."
Huyết Oa Oa lập tức vừa khóc lớn vừa rúc vào trong ngực hắn, nói: "Là Oa Oa sai rồi, vì Oa Oa có nói một mấy lời kỳ quái. Nếu nó làm bác sĩ ca ca thấy khó chịu, anh cũng có thể coi Oa Oa là mẹ mình rồi khóc một hồi. Oa Oa thực sự không ngại đâu, ô ô."
Trong khi ấy, hai cô gái đang run rẩy ôm nhau đứng ngoài cửa, lại đang mở to mắt, ngây ngốc nhìn hai tồn tại đến từ địa ngục, đang ngồi trên ghế ôm nhau cùng khóc rống lên kia, trong lúc nhất thời, đúng là các cô ấy đã kinh ngạc tới mức một câu cũng nói không nên lời.
Cùng lúc này, búp bê (o﹏o? ) đang ôm đầu, cuộn tròn trong góc, có muốn cũng không dám nhìn qua.
Tuy đã nói rằng ‘cao thủ so chiêu, chiêu nào chiêu nấy đều trí mạng’, mà nghệ thuật sử dụng ngôn từ của ngươi càng sâu hơn đối phương một bậc, nhưng Oa Oa ơi là Oa Oa ngươi lại bỏ sót một điểm mấu chốt rồi.
Ngươi vốn không giống hắn nha, ngươi là một cô bé đó.
Ngươi chỉ mặc mỗi một cái váy ngắn, tới ngồi trên đùi hắn khóc lóc như vậy, chẳng lẽ ngươi không sợ sẽ bị hắn tận dụng cơ hội này để hung hăng mà xâm phạm và chấm mút sao?
Ít nhất là về chuyện này, làm sao ngươi giỏi hơn hắn được?
...
Hồi lâu sau, Lâm Ân ngồi trên ghế dựa, nhanh chóng gõ bàn phím, ánh mắt trấn định, trực tiếp đưa một cái tên khác vào bên trong cơ sở dữ liệu về hộ tịch.
"Lâm Ân."
Đây mới là cái tên cần ưu tiên hàng đầu cho quá trình điều tra này của hắn.
Nếu nơi đây là thế giới song song của địa cầu, nếu mẹ hắn cũng chân thật tồn tại trên thế giới này, thì bản thân hắn sẽ thế nào?
Có phải ở trên thế giới này, cũng tồn tại một thiếu niên lớn lên giống hắn như đúc, đang làm bạn bên cạnh cha mẹ của hắn hay không?
Nghĩ đến đây, Lâm Ân lại nhanh chóng đưa cái tên của mình vào cơ sở dữ liệu về hộ tịch, đồng thời cũng liên hệ với tư liệu hộ tịch của cha mẹ, bắt đầu tiến hành kiểm tra.
Hàng chuỗi số liệu phức tạp lập tức chạy qua con ngươi của hắn, phía trên màn hình máy tính nhanh chóng xuất hiện hàng loạt những tin tức có liên quan tới hội tịch của cha mẹ hắn, nhưng rất nhanh, hắn lại phát hiện, trong đó hoàn toàn không thấy tin tức có liên quan tới cái tên "Lâm Ân" này.
Nghĩa là… dù hắn đã tiến hành kiểm tra toàn bộ thông tin có liên quan đến cái tên "Lâm Ân" này trên phạm vi cả nước, nhưng hoàn toàn không tìm được bất cứ kết quả nào.
Lâm Ân khẽ nhíu mày: "Chẳng lẽ ba mẹ ở trên thế giới này không sinh ra ta? Sao lại vậy được?"
Bởi vì cha hắn vẫn là cha hắn, mẹ hắn vẫn là mẹ hắn, ngay cả số tuổi của bọn họ cũng trùng khớp với nhau, chẳng lẽ nhiều năm như vậy, bọn họ còn không thể sinh nở hay sao?
Hoặc là… bọn họ đã phá bỏ hắn trước khi hắn được sinh ra rồi?
Nghĩ đến tình huống này, toàn thân Lâm Ân không khỏi run rẩy...
Không đúng.
Lâm Ân cau mày, hắn lập tức đập bàn một cái, ném bỏ suy nghĩ kia đi.
Giả thiết đầu tiên cho rằng hắn có tồn tại, hơn nữa ngoại trừ tình huống bị rơi xuống địa ngục, thì toàn bộ những gì người ở thế giới này từng trải qua đều giống hệt như hắn…
Như vậy, hắn ở trên thế giới này cũng có thể chơi đùa được vài năm.
Nếu lần theo loại giả thuyết đó...
Vẻ mặt Lâm Ân lập tức bình tĩnh trở lại, hai bàn tay cùng với hai nhánh xúc tu lại nhanh chóng “Cạch cạch cạch” gõ điên cuồng xuống cái bàn phím trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận