Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 608: Đầu Có Thể Rơi, Máu Có Thể Chảy…

Chương 608: Đầu Có Thể Rơi, Máu Có Thể Chảy…
Lâm Ân nghiêm túc nói: "Thì đó, anh cũng nói là phần lớn rồi còn gì? Đúng là có rất nhiều nhưng quá trình giải phẫu toàn thân như anh lại không được miễn giảm đâu. Hơn nữa trong vòng mấy giờ qua, vì cứu sống anh, tôi cũng phải liều mạng mình mà cố gắng đó!"
"Cậu liều mạng ở chỗ nào hả?" Du đãng giả cầm tờ hóa đơn trên tay, lập tức muốn bốc hỏa.
Lâm Ân đưa mười ngón tay của mình lên, nghiêm túc nói: "Anh xem tay của tôi đi, bên trên đều là những vết cắt, nếu không cẩn thận để nhiễm uốn ván, đó không phải là tánh mạng bị đe dọa hay sao?"
"..."
Du đãng giả há miệng thở dốc, đúng là trong lúc nhất thời, gã thực sự không phản bác được. Lại nghĩ, bản thân mình tung hoành trên thế giới hắc ám này nhiều năm như vậy, từ ban đầu là một sinh vật huyết nhục, trải qua quá trình cải tạo đã trở thành một tồn tại máy móc như ngày hôm nay, đương nhiên đã phải trải qua quá nhiều đau khổ rồi.
Ngay cả một nơi nguy hiểm như thần giáo Cơ Giới, gã cũng có thể thoát chết nhiều lần. Cho nên… gã tuyệt đối không thể ngờ được, khi rơi vào trong tay người trước mặt này, bản thân lại nếm thiệt thòi lớn như vậy.
Nếu chỉ bị đánh cho một trận thôi, vẫn còn nằm trong giới hạn chịu đựng.
Nhưng lại là hai lần!
Được rồi, bị đánh hai lần coi như xong...
Vấn đề ở đây là, bị đánh xong rồi, còn phải trả chi phí giải phẫu và trị liệu đắt đỏ...
Gã thật sự rất muốn nói, đánh người và cứu người đều do các ngươi làm, thế ta là cái gì? Là con tốt đen để các ngươi đá qua đá lại hả?
"Không có tiền!" Ôm cõi lòng bi phẫn, du đãng giả lập tức rống to một tiếng, rồi xoát xoát xoát trực tiếp xé toang tờ hóa đơn trên tay mình thành mảnh nhỏ.
Giờ khắc này, nỗi uất ức trong lòng gã cuối cùng cũng bùng phát ra ngoài rồi!
Nói cho cùng, bản thân gã vốn là một người đàn ông, còn là một hán tử thiết huyết boong boong, làm sao có thể chịu khuất phục dưới tay những kẻ lạm dụng uy quyền đi làm bậy như bọn họ được?
Đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, thiết huyết hào tình, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng tuyệt đối không thể làm một tên hèn nhát!
Đây vốn là lý niệm nhân sinh mà bản thân gã vẫn một mực tuân theo từ khi sinh ra đến giờ.
"Đòi tiền không có! Muốn mạng thì có một cái! Có giỏi cậu hãy cho tôi một đao thống khoái đi, 200 năm sau, đại gia lại là một trang hảo hán!"
Du đãng giả rít gào một tiếng, rồi trực tiếp tung đống giấy vừa bị mình xé vụn kia lên trời, như thiên nữ tán hoa.
Gã muốn cho tất cả mọi người đều biết!
Từ trước đến nay, gã đi giải phẫu chưa bao giờ trả thù lao!
Đến đây, du đãng giả trực tiếp nổi giận mở đôi tay ra, dùng chất giọng ngọt ngào của Loli để phát tiết những lời thiết huyết boong boong.
Khí thế lập tức bốc lên ngùn ngụt!
Lâm Ân có chút giật mình, khẽ nâng chiếc kính một mắt lên. Chỉ nghe “Cùm cụp” một tiếng —— Viên đạn đã lên nòng, mở ra chốt bảo hiểm.
Súng Lục Săn Ma "Hoa lạp lạp" không ngừng quay tròn trên tay hắn. Sau đó, họng súng tối om trực tiếp ngắm thẳng vào đầu du đãng giả.
Phanh ——
Phanh ——
Phanh ——
Hắn trực tiếp bóp cò đủ ba lần.
"Anh vừa nói cái gì nhỉ?" Sau đó, Lâm Ân nghiêng đầu, dí họng súng lục tối om vào đầu gã, thản nhiên hỏi lại.
"..."
Du đãng giả (((;? ? ? ;))) ngơ ngác ngồi ở chỗ kia, mơ hồ có thể nhìn thấy, sáu viên đạn nọ vừa chuẩn xác găm vào vách tường phía sau lưng, tinh tế vẽ nên hình dạng cái đầu của gã.
Lỗ đạn còn đang “ù ù” bốc lên một làn khói nhẹ.
Chỉ trong nháy mắt, du đãng giả đã thay đổi thái độ. Gã thành khẩn gật gật đầu, rồi vô cùng nhanh nhẹn nắm lấy tay Lâm Ân, cực kỳ lễ độ nói: "Thực xin lỗi, bác sĩ, đúng là vừa rồi tôi hơi lớn tiếng một chút, khẳng định là cậu cũng cảm thấy tôi khá ồn ào. Đúng vậy, tôi cũng thấy mình đặc biệt ồn ào, cho nên… xin hãy để tôi nhận lỗi với bác sĩ."
Sau đó, gã nhanh chóng lấy một đồng tiền hắc lâu ra, lễ phép đặt vào trong tay Lâm Ân, cũng nhanh chóng bẻ cho năm ngón tay của Lâm Ân khép chặt lại, vẻ mặt tươi cười thân thiết giống như vừa trông thấy một người bạn cũ lâu ngày chưa gặp lại.
Gã chân thành nói: "Chút tiền ấy, cậu cầm đi uống rượu, coi như là tôi hiếu kính cậu. Cậu tuyệt đối đừng từ chối, cậu bận rộn túi bụi, giúp tôi một chuyện lớn như vậy, nếu tôi còn không bày tỏ một chút thành ý nào, thì đúng là khó ăn khó nói."
"Mặt khác, ba vạn năm nghìn đồng phí giải phẫu kia tuyệt không thể thiếu được, một đồng cũng không thể thiếu được, kẻ nào dám thiếu của cậu một cắc bạc, tôi nhất định sẽ trở mặt với hắn!"
"Về sau, anh làm đại ca, em làm tiểu đệ, anh bảo đi ăn trộm gà em tuyệt đối không dám đi trộm chó, anh bảo đi hướng Đông, em tuyệt đối không đi hướng Tây! Đến đây nào, đại ca, mời anh một điếu thuốc.""
Răng rắc —— Vừa dứt lời, du đãng giả đã giơ ngón tay cái lên, phía trên ngón cái của gã lập tức phụt ra một ngọn lửa.
Ngọn lửa lay động không ngừng.
Thông qua ánh sáng tỏa ra từ ngọn lửa ấy, có thể rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc tràn đầy thành khẩn và chân thành tha thiết của gã. Cũng có thể nhìn thấy nhóm Dạ Y mỏ chim đang xếp thành hàng, trên tay cầm côn điện, một mực ôm cây đợi thỏ ở phía sau lưng gã, cũng không biết bọn họ đã xuất hiện từ khi nào.
Vẻ mặt của du đãng giả càng trở nên nghiêm túc và thành khẩn.
"..."
Lâm Ân có chút khó xử châm một điếu thuốc, rồi nhíu mày nhìn đồng tiền trên tay đối phương, nói: "Chuyện này... Không tốt lắm đâu."
"Bác sĩ chúng tôi đều rất có đạo đức nghề nghiệp, ngoại trừ phí dụng bình thường, chúng tôi không thể thu phong bì ngoài định mức của người bệnh được... Anh làm thế này... trong lòng tôi thực sự có chút khó xử à nha."
Du đãng giả mở to mắt, lập tức vung bàn tay lên, kinh ngạc nói: "Tôi không đưa phong bì nha! Ai nhìn thấy tôi đưa phong bì nào? Đây rõ ràng là một lời cảm tạ chân thành tha thiết đến từ người bệnh nha! Hơn nữa, mọi người đi ra đây một chuyến cũng không dễ dàng, nếu không có anh xem bệnh cho, nếu không có những người anh em ở nơi này duy trì trị an, thì bầu không khí bên trong thành Hắc Dạ chúng ta đâu có được an bình như hiện tại?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận