Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 863: Nó Là Cái Lưỡi, Nó Không Có Não Nha!

Chương 863: Nó Là Cái Lưỡi, Nó Không Có Não Nha!
Bởi vì mục đích thực sự khiến hắn nhất quyết đi đến nơi này, chính là đối phó với huyết nhục chi phối giả.
Nhưng thế cục lúc bấy giờ lại là thần giáo Cơ Giới cường thế và thần giáo Huyết Nhục yếu thế, mới khiến hắn không thể không đứng trên lập trường của thần giáo Huyết Nhục, tới đối phó thần giáo Cơ Giới.
Nhưng đây là hiện thực.
Không có kẻ địch vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn.
Từ đầu đến cuối, mối quan hệ địch ta sẽ căn cứ vào sự biến hóa của thế cục mà phát sinh thay đổi, nếu thần giáo Huyết Nhục đã lớn mạnh như vậy, thì Dạ Y bọn họ cũng không ngại đứng bên phía thần giáo Cơ Giới, trấn áp thần giáo Huyết Nhục.
Lại nói, sau khi Ngả Văn tước sĩ xuất hiện, Lâm Ân đã hiểu thêm được vài điều.
Dưới sự lãnh đạo của chủ mẫu, thực lực và nội tình mà thành Hắc Dạ đang bày ra trước mắt hắn, tuyệt đối chỉ là một góc của ngọn núi băng.
Cũng đơn giản thôi, nếu không có thực lực, ngươi lấy cái gì ra để chơi cân bằng [1]?
Trên mặt Ngả Văn tước sĩ lộ ra nụ cười, gã vỗ vỗ bả vai hắn nói: "Được rồi, em cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, cơ thể em vẫn còn bị ảnh hưởng bởi lời nguyền, trong khoảng thời gian này, hãy nghỉ ngơi cho tốt, chờ sau khi nhóm tinh nhuệ của chúng ta tới, lại hành động cũng không muộn."
Lâm Ân gật đầu.
Hắn cũng biết, trạng thái hiện tại của mình tuyệt đối không thể tham gia chiến đấu quy mô lớn. Cũng may, hiệu lực của mấy loại nguyền rủa trên người hắn sắp tan biến rồi, chỉ còn lại có mấy tiếng mà thôi, chờ thời gian vừa đến, Vạn Cơ Chi Thần cũng khôi phục lại trạng thái toàn diện, chỉ e đến lúc đó, thần giáo Cơ Giới bên kia sẽ trực tiếp triển khai hành động lớn mất.
Lâm Ân đang muốn trở về nghỉ ngơi, nhưng đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn lập tức ngẩn ra, chỉ trong nháy mắt mồ hôi lạnh đã phủ kín toàn thân.
(((;???;)))
Bởi vì hắn đã quên mất hai chuyện vô cùng quan trọng.
Sách của ta đâu...
Đừng bảo là hiện tại, chúng còn bị vứt trên chiến trường trong thành nguyền rủa kia nhé!
Cả đống sách kia đều là đồ hắn mượn từ cái bút lông chim, sau khi trở về phải hoàn trả, nếu không … sẽ có chuyện cực kỳ đáng sợ đang chờ hắn...
Còn cả...
"Tiểu Bảo Bối của ta đâu?" Lâm Ân quá đỗi sợ hãi, vội vàng ôm lấy đầu.
Bởi vì quá mức bận rộn, vừa áp chế nguyền rủa đã vội vàng đi trị liệu thương tích cho tiểu thư con rối, ngay sau đó là Alice giáng xuống, khiến hắn quên mất Tiểu Bảo Bối của mình rồi!
"Tiểu thư con rối, chẳng phải lúc trước Tiểu Bảo Bối vẫn ở cùng một chỗ với cô sao? Vậy sau đó thì sao? Nó đi đâu rồi?" Lâm Ân vội vàng hỏi.
Sau một thoáng yên tĩnh ngắn ngủi, bên tai hắn truyền đến thanh âm của tiểu thư con rối: "Lúc trước nó bị năng lực tâm linh ức chế của thần giáo Cơ Giới ảnh hưởng, lúc ta đi cứu ngươi, ảnh hưởng vẫn còn duy trì."
Cô ấy dừng lại một chút.
"Nhưng ta đã để lại tin tức cho nó rồi, hẳn là khi nó tỉnh lại sẽ nhìn thấy thôi. Địa điểm tụ hợp được ta bố trí ở gần doanh địa đầu tiên, nơi ngươi từng xuất hiện khi vừa đến nơi này."
Lâm Ân thoáng ngây người, lập tức mở miệng hỏi: "Cô lưu lại tin tức cho nó kiểu gì?"
"Lưu lại một tờ giấy, có viết mấy câu."
Lâm Ân khẽ thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, nói: "Vậy là tốt rồi, nếu đã như vậy, cũng nên phái người tới gần doanh địa kia, hẳn là có thể tìm Tiểu Bảo Bối trở về."
Hắc Huyền Nguyệt nói: "Đúng vậy."
"Ta cho rằng cái đầu lưỡi lớn kia có biết chữ ヽ( ̄▽ ̄) nếu một bộ phận của Cự Tượng như nó mà lại mù chữ, thất học, chẳng phải là cực kỳ không hợp lẽ thường sao?” Trái Trái (≧▽≦) vui vẻ vỗ lên xe lăn, nói: "Khẳng định là vậy, ngay cả bản tay trái cũng biết viết tên của mình, sao đầu lưỡi to có thể mù chữ được? Ha ha ha ha!"
"Đúng vậy! Đúng vậy! (ノ  ̄▽ ̄)!"
"..."
"..."
Gió nhẹ vù vù thổi qua, bầu không khí chung quanh chợt rơi vào một mảnh yên tĩnh quỷ dị.
Ngay sau đó, Lâm Ân Phong vội vàng lái xe chạy như bay, ôm theo Alice, vừa chạy ra bên ngoài thành nguyền rủa vừa rống lên một tiếng: "Nó biết chữ cái lông á!"
Nói đùa gì vậy, mỗi ngày ngoại trừ ăn, cái đầu lưỡi kia chỉ biết ngủ, ngay cả nói chuyện cũng không biết, chỉ kêu “Tê tê tê”, đã đến trình độ này rồi, mà ngươi còn bảo nó biết chữ, chẳng phải là làm khó nó rồi?
Nó là cái lưỡi, nó không có não nha!
Chính cấu tạo của nó đã thể hiện đầy đủ rồi, nó chính là một tên siêu cấp đại mù chữ!
Hơn nữa dù Tiểu Bảo Bối có biết chữ đi nữa, thì thử nghĩ mà xem, một cái “trạch” lưỡi, cả ngày chỉ biết nằm trong hầm ngầm mốc meo mấy chục năm như nó, ra đến cửa có biết tìm đường về nhà chủ hay không? Nếu nó mà phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, đã phải thắp hương cảm tạ ông bà ông vải rồi!
"Không được! Phải nhanh chóng tìm ra nó, hiện giờ ở trong thành nguy hiểm như vậy, ai biết nó đang ở đâu, có phải đã bị bắt, rồi phải hứng chịu lăng nhục, tra tấn ngược đãi khó có thể tưởng tượng nổi hay không!" Lâm Ân vừa hổn hển nói vừa nhanh chóng điều khiển xe lăn chạy ra ngoài doanh địa.
Trong đầu hắn lập tức hiện ra hình ảnh Tiểu Bảo Bối bị xích sắt trói chặt thành bộ dạng kỳ quái, còn bị người ta áp chế, bắt phải phát huy sở trường linh hoạt của mình, phải chui vào những nơi cực kỳ quái đản!
Không được!
Chuyện này tuyệt đối không được!
Nhưng ngay khi hắn vừa chạy ra ngoài được hơn mười mét, không gian bên cạnh lại vặn vẹo biến dạng giống như Kính Vạn Hoa. Một giây sau, hắn đã bị truyền tống trở về bên cạnh Ngả Văn tước sĩ.
"An tâm một chút, chớ vội." Ngả Văn tước sĩ cười khổ vỗ vỗ bả vai hắn, trực tiếp tiến lên ngăn cản đường đi của hắn, nói: "Với tình huống của cậu bây giờ, dù cậu có chạy đến thành nguyền rủa cũng không làm nên chuyện gì đâu. Như vậy đi, cậu quay về nghỉ ngơi cho tốt, anh sẽ phái người đến doanh trại bên kia điều tra một chút. Nếu nó thực sự không có mặt ở đó, cậu cứ nói cho anh địa chỉ lần cuối cùng nó xuất hiện, anh sẽ đi tìm giúp cậu, cậu khỏi phải ra ngoài đó, lỡ gặp phải vấn đề gì lại phiền phức thêm."
-----------------truyện-y-y.com-
[1] : chơi cân bằng chỉ hành vi dùng những loại thủ đoạn bí mật, không để lộ ra ngoài ánh sáng của một người, nhằm duy trì thế cân bằng giữa những thế lực khác nhau, từ đó đạt được và củng cố địa vị lãnh đạo của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận