Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 235: Hoan Nghênh Đi Vào —— Phố Ly Hồn!!!

Chương 235: Hoan Nghênh Đi Vào —— Phố Ly Hồn!!!
Nhưng… gã thật sự không ngờ, lời chỉ dẫn nọ lại trực tiếp chỉ dẫn cho gã đi đến một nơi vô cùng quỷ dị thế này.
Gã có thể trăm phần trăm xác định, hiện tại mình tuyệt đối không ở Ma Đô, bởi vì cả kiến trúc xung quanh lẫn hoàn cảnh xung quanh, đều không phải phong cách hiện đại.
"Didi mày là thứ khốn nạn!"
Bạch Dật hoảng sợ đến hai mắt run rẩy không thôi.
Chẳng lẽ gã thật sự gặp phải thế giới linh dị?
Hay là không cẩn thận trực tiếp xuyên qua dị không gian luôn rồi?
Bởi vì, gã thường xuyên nhìn thấy tình cảnh cùng loại trong những bộ phim điện ảnh khủng bố, một tên thiếu niên não tàn mà vô tội, không hiểu sao lại bước vào một nơi hẻo lánh, sau đó trước mặt đối phương lập tức xuất hiện một lĩnh vực khủng bố nào đó...
Chẳng lẽ gã chính là người may mắn được rút thẻ ngẫu nhiên lựa chọn tới rồi?
Gã không nhịn được hoảng sợ, nhưng tới hiện tại, gã cũng chẳng biết làm gì khác hơn, chỉ có thể vừa há mồm to thở hào hển, vừa không dám dừng lại, nhanh chóng chạy dọc theo con đường cái kia, tiến về phía trước.
Mà cũng chính tại một khắc này, trên con đường tối tăm với một mảnh sương mù màu đen cuồn cuộn trước mắt, gã trông thấy một cô gái tóc dài, mặc áo đỏ, đang đứng lặng nơi đó. Đối phương đưa lưng về phía gã, tựa như đang đợi người.
Nhìn qua bóng dáng của cô gái này vô cùng xinh đẹp, với tạo hình tóc dài áo choàng, mang đến cho người xem một loại cảm giác đẹp đến ai oán, thê lương.
Người sống sao?
Thiếu niên áo trắng không ngừng thở hổn hển, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Bởi vì cô ấy là sinh vật đầu tiên gã gặp được trên con đường sau khi chạy một mạch tới tận đây.
Gã cũng không chú ý được quá nhiều, bởi vì điều quan trọng nhất hiện giờ là nhanh muốn hiểu rõ xem rốt cuộc mình đang ở nơi đâu.
"Chào chị gái, chị có thể nói cho tôi biết nơi này là đây được không? Đây là lần đầu tiên tôi đến nơi này, đã bị lạc đường rồi." Bạch Dật thở dốc một hơi, nhanh chóng dừng lại phía sau lưng cô gái kia, mở miệng hỏi.
Sương mù màu đen bốc hơi.
Gió nhẹ quét tới.
Hình như cô gái kia không nghe thấy lời nói của gã, vì cô ta vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích giống như một bức tượng điêu khắc vậy.
"Xin chào?" Bạch Dật lại ngạc nhiên hỏi một câu, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời.
Gã khẽ nuốt một ngụm nước miếng, theo bản năng cảm nhận được một luồng hàn ý nhanh chóng truyền từ sau gáy lên.
"Cái kia... Xin hỏi một chút... Nơi này là..." Gã không bỏ cuộc, lại vươn tay tới, vỗ vỗ bả vai cô gái kia.
Lạch cạch ——
Lời trong miệng gã còn chưa nói xong, cái đầu của cô gái nọ lại lập tức quay 180 độ vòng về phía sau, lộ ra một gương mặt trắng toát như đeo mặt nạn, lượng lớn máu loãng không ngừng “Tí tách tí tách” từ cần cổ chảy xuôi xuống đường.
(Tác viết là quay 360 độ, nhưng quay 360 độ thì làm sao mà vòng về phía sau được, nên t sửa là quay 180 độ.)
Ông ——
Ánh mắt Bạch Dật trực tiếp rơi vào trống rỗng.
"Hoan nghênh đi vào —— phố Ly Hồn."
Tới tận lúc này, gương mặt trắng toát một màu như đeo mặt nạ kia, mới chậm rãi mở miệng, để lộ ra một nụ cười tươi đầy quỷ dị.
"A!"
Bạch Dật lập tức run rẩy toàn thân, phát ra một tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ. Gã té ngã xuống đường, sau đó vội vàng nhỏm dậy, điên cuồng chạy như điên về phía xa.
Thật hiển nhiên, hình ảnh này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của gã rồi.
Quỷ!
Là quỷ đó!
Vào khoảnh khắc đó, sắc mặt gã trắng bệch, lòng bàn tay lạnh như băng, cuối cũng cũng không thể chú ý tới điều gì khác nữa, chỉ biết run rẩy mà chạy như điên về phía trước.
Gã không dám nấn ná thêm.
Gã rất sợ nữ quỷ phía sau kia đuổi theo, bởi vậy cứ cắm đầu cắm cổ một đường chạy như điên.
Nhưng … không hiểu sao, càng chạy càng không thấy cuối, càng chạy càng thấy con đường nọ cứ kéo dài ra xa mãi.
Hồi lâu sau, gã nhìn thấy bên cạnh đường, có hai người đàn ông cao gầy đang cầm ô, nhưng theo khoảng cách giữa gã và hai người nọ càng ngày càng gần lại, cuối cùng gã cũng nhìn thấy rõ ràng, đối phương vốn không phải là người.
Mà là hai nửa thân thể của hai người khác nhau, nối liền cùng một chỗ!
Chi dát ——
Chi dát ——
Âm thanh lưỡi cưa cắt đôi huyết nhục vang lên.
Bạch Dật chỉ thoáng nhìn qua một cái, toàn thân lại bị dọa cho sợ đến run rẩy, thất hồn lạc phách.
Bởi vì "Người" kia đang cầm cưa, muốn cắt đôi phần liên kết bọn họ lại với nhau, khiến cho lượng lớn thịt nát và máu loãng không ngừng “Hoa lạp lạp” mà văng tung toé ra ngoài.
Có vẻ như cảm nhận được sự xuất hiện của Bạch Dật, "Người" kia lập tức ngừng lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía gã.
Bạch Dật kịch liệt thở gấp không ngừng, hoảng sợ chất đầy hai mắt.
Xuyên qua dị không gian!
Gã thực sự xuyên qua dị không gian rồi!
Tại sao có thể như vậy được?
Tại sao gã có thể đi vào một thế giới khủng bố như vậy được?
Chẳng lẽ nơi này không có người sống sao?
Bạch Dật lại một mực chạy hồi lâu, tới cuối cùng, khi thể lực không còn chống đỡ nổi nữa, gã đành phải ngừng lại, cong eo, dùng sức mà thở dốc nôn khan.
Thật nhiều mồ hôi thi nhau “Tí tách tí tách” từ trên trán rơi xuống đất.
Hẳn là hai con quái vật kia không đuổi kịp gã…
Lạch cạch ——
Lạch cạch ——
Đột nhiên, một tiếng bước chân vang lên phía trước người Bạch Dật.
Thân thể gã lập tức trở nên cứng ngắc.
Mà cũng chính tại một khắc này, gã chợt nhìn thấy một đôi giày bé gái màu đỏ dừng lại ngay trên mặt đất phía trước mình.
Nghĩa là vào giờ khắc này, có một thứ gì đó đang đứng ngay trước mặt gã.
Bạch Dật không dám ngẩng đầu nhìn lên.
Cái áo trên người gã gần như đã ướt nhẹp rồi.
Nhưng tới cuối cùng, gã vẫn cố nén sợ hãi, để rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng dáng nọ.
Trong nháy mắt, gã đã trông thấy gương mặt người kia.
Dường như đối phương là một cô bé chừng sáu, bảy tuổi, mặc một bộ quần áo rách rưới, tả tơi, trong lòng ôm một con búp bê có chút quái dị, bởi vì trên cánh tay của con búp bên này có dấu hiệu khâu lại rất rõ ràng.
Trên mặt cô bé ấy đang mỉm cười rạng rỡ, nhưng có một điều khủng bố chính là, bên trong một hốc mắt của cô bé kia lại là một cái lỗ trống không, máu chảy đầm đìa.
Bạch Dật run rẩy, gần như đã làm ướt cái quần lót của mình.
"Đại ca ca!" Cô bé kia cẩn thận kiễng chân lên, liếm liếm đôi môi hồng hào, cười hì hì nói: "Sao anh lại có hai cái đầu vậy?"
Bạch Dật cứng đờ.
Hai cái đầu?
Cô... Cô bé này đang nói cái gì vậy, rõ ràng gã chỉ có một cái đầu thôi mà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận