Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 812: Hoan Nghênh Trở Về Tiểu Thư Trí Giới!

Chương 812: Hoan Nghênh Trở Về Tiểu Thư Trí Giới!
"Đang giám sát dòng ý thức—— đang liên tục chữa trị ý thức—— dự tính trong vòng hai phút sẽ hoàn thành giai đoạn trị liệu đầu tiên—— "
"Tình huống không lạc quan —— dòng ý thức xuất hiện dao động mạnh với biên độ rất lớn—— e rằng vĩnh viễn cũng không thể đảo ngược được ảnh hưởng của thứ dục vọng mãnh liệt đang quấy rối cô ấy—— kiến nghị —— trực tiếp tiến hành tái tạo tư duy và xóa bỏ ký ức đối với cô ấy—— sau khi hoàn thành giai đoạn trị liệu đầu tiên —— "
Cùng với tiếng nhắc nhở máy móc truyền đến từ bên trong không gian giả tưởng kia, hình chiếu dạng tin tức hoá của Vạn Cơ Chi Thần chợt ngẩng đầu lên, lặng lẽ mà chăm chú nhìn vào thiếu nữ đang ở bên trong màn sáng kia, chờ đợi quá trình trị liệu chấm dứt.
Thiếu nữ kia vẫn nằm bên trong cái kén tư duy của mình, cứ nhíu màu rồi lắc lắc đầu liên tục, tựa như trong lòng đang bất an vô hạn, vẻ mặt đầy thống khổ kia vừa làm người ta thương tiếc lại khiến người ta tan nát cõi lòng.
"Đừng..." Cô ấy vẫn nhắm nghiền đôi mắt, bờ môi khẽ rung động, chợt phát ra một tiếng rên rỉ trong vô thức.
Hiển nhiên, bên trong giấc mơ do tiềm thức của chính mình tạo nên, cô ấy đang phải hứng chịu một loại tra tấn cực kỳ thống khổ đến phi nhân tính. Hơn nữa, những kẻ tra tấn cô ấy bên trong hàng loạt mộng cảnh lần lượt nối tiếp nhau, kéo dài không dứt kia, lại là cùng một con người, cùng một khuôn mặt.
Hắn giống như một con ác ma vĩnh viễn đều treo nụ cười tươi đầy dịu dàng trên mặt, và luôn luôn đứng từ trên cao nhìn chằm chằm xuống ngươi, sau đó từng chút từng chút một mà bóc tách, chà đạp, thậm chí là cướp đoạt đi toàn bộ tôn nghiêm của ngươi, khiến cho trái tâm linh của ngươi bại lộ ra trước mặt hắn, cuối cùng lại bị hắn dùng một loại ánh mắt trào phúng giống như đang đối xử với một món hàng, nhìn xuống ngươi.
"Đừng" Trong nháy mắt kia, thiếu nữ nọ lập tức ngồi dậy bên trong màn sáng, con ngươi mở to ra, dòng số liệu vốn đang bao phủ toàn thân từ trên xuống dưới, đột nhiên phát sinh dao động kịch liệt, tựa như khuôn mặt của gã đàn ông giống hệt ác ma kia vẫn còn lưu lại trong mắt.
Cô ấy kinh ngạc mà vô thần ngồi bên trong màn sáng thuần một màu trắng kia, bên tai truyền đến tiếng nhắc nhở máy móc.
"Đã hoàn thành giai đoạn chữa trị ý thức đầu tiên—— hiệu quả quấy nhiễu của dục vọng đối với ngươi đã giảm xuống rõ rệt —— hoan nghênh trở về —— tiểu thư Trí Giới —— "
Cùng với tiếng nhắc nhở máy móc vang lên bên tai, tới lúc này thiếu nữ kia mới ý thức được, bản thân không còn ở bên trong bộ máy móc chí cao kia nữa, mà đã quay trở về không gian ý thức giả tưởng bên trong tổ ong rồi.
Cô ấy cũng không còn bị tên ma quỷ kia trói buộc nữa.
"Ngươi khôi phục thế nào rồi?" Bên tai cô ấy chợt truyền đến một giọng nói lạnh nhạt, có chút ủ rũ tựa như đã mất đi ý chí chiến đấu.
Cô ấy vội vàng quay đầu, lập tức trông thấy một bóng người được xây dựng bằng vô số những dòng số liệu đang đứng lặng bên ngoài phòng kén nhìn mình.
"Chúa tể." Cô ấy lập tức quỳ một gối xuống đất, cúi đầu, hướng về bóng người kia, làm đúng lễ tiết mà nền văn minh máy móc có trí tuệ từng quy định.
Vạn Cơ Chi Thần nhìn cô ấy, nói: "Rất xin lỗi, con gái, tên nhân loại kia còn khó lường hơn những gì ta tưởng tượng, cha không thể giết hắn, trong tay hắn chẳng những có di sản của nền văn minh Cự Tượng, còn có AI linh năng của nền văn minh Cyber che chở, mà chính bản thân hắn cũng khó giải quyết vượt xa những gì ta đoán trước..."
Nói đến đây, bên trong ý thức của gã lại một lần nữa hiện ra bóng người tóc bạc mơ hồ đứng giữa quầng sáng chói mắt kia.
Tồn tại làm gã cảm thấy run sợ mỗi khi nhớ đến.
Và đến tận bây giờ, gã cũng chưa thể suy ngẫm được một cách cẩn thận xem… rốt cuộc đối phương là thứ gì.
Huyễn Tưởng Màu Bạc cúi đầu, nói: "Ta không hi vọng hắn chết đi dễ dàng như vậy."
Vạn Cơ Chi Thần: "Hả?"
Huyễn Tưởng Màu Bạc ngẩng đầu lên, bên trong đôi mắt với từng chuỗi số liệu không ngừng chớp động, lại bình tĩnh như một cái đầm băng dưới lòng đất, dường như toàn bộ những cơn ác mộng kia đã bị cô ấy giấu tại nơi sâu thẳm nhất trong tâm linh mình rồi.
"Ta muốn hắn còn sống, và sau này, toàn bộ những điều nhục nhã hắn đã mang đến cho ta, ta sẽ từng chút từng chút một, đòi lại từ trên người hắn. Ta sẽ dùng vô tận năm tháng trong tương lai để đuổi theo giết hắn, ta sẽ tự tay mình giết hắn, để hắn chết trên tay ta."
Giọng nói của cô ấy bình tĩnh vô cùng, nhưng bất cứ ai cũng có thể nghe ra một loại sát khí nồng đậm đến mức không thể kiềm chế được, toát ra trong lời nói ngắn gọn ấy.
Bởi vì sau khi cô ấy được phân hóa từ bên trong ý thức thuộc về nền văn minh của cha mình, đây là lần đầu tiên cô ấy thất bại. Cô ấy chưa bao giờ trải qua loại cảm giác này, chưa bao giờ thất bại triệt để như thế, khắc cốt ghi tâm như thế.
Đây cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời, cô ấy mang trong mình thứ chấp niệm muốn giết một người như thế.
Cô ấy vốn cho rằng bản thân là máy móc thuần túy, là một bộ máy móc vĩnh viễn sẽ không sinh ra dao động cảm xúc mãnh liệt đến nhường này, nhưng ở thời điểm hiện tại, cô ấy lại rõ ràng mà cảm nhận được một loại hận ý lạnh như băng, lạnh đến mức tận cùng, thứ mà cha từng nhắc tới về nền văn minh phi thăng trước kia.
"Ta hi vọng cha có thể cho ta cơ hội này, để ta tự tay kết liễu hắn." Cô ấy ngẩng đầu, bình tĩnh đối diện với hình người số liệu kia, thấp giọng nói từng chữ một: "Dù phải dùng cả đời."
Cô ấy nắm chặt tay.
Xung quanh chợt rơi vào yên tĩnh.
Vạn Cơ Chi Thần chăm chú nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của con gái mình, giống như vừa một lần nữa hồi tưởng lại những sinh vật luôn theo đuổi cảnh giới cơ giới hoá cực hạn, cũng là những ý thức đã truyền dữ liệu của nền văn minh lúc trước kia, và tới hiện giờ, bọn họ đã trở thành một bộ phận thân thể của gã rồi.
Gã xoay người đi, nói: "Ngươi không giết được hắn, dù có thể, ta cũng sẽ không cho phép ngươi tiếp tục lãng phí thời gian vào chuyện này. Ngươi phải hiểu được thân phận của chính mình. Bởi vì ngoại trừ ta, ngươi là ý thức duy nhất thuộc nền văn minh máy móc có trí tuệ của chúng ta, cho nên trách nhiệm trên vai ngươi còn nặng nề hơn những gì ngươi nghĩ rất nhiều."
Huyễn Tưởng Màu Bạc chỉ một mực cúi đầu, không nói một tiếng.
-truyện yy-
Bạn cần đăng nhập để bình luận